Thế Hôn

Hứa


trước sau

“Ông trời của ta a, ông trời của ta a.” Đồ thị gào khóc, gắt gao ôm Lục Kiến Lập, càng không ngừng kêu: “Đòi mạng, đòi mạng a.” Lục Kiến Lập mặt như giấy vàng, thở phì phò nhẹ nhàng chụp tay nàng: “Đừng sợ, đừng sợ.” Lại phi thường miễn cưỡng hướng Nghị Lang cười cười.

Nghị Lang dính sát vào trong lòng Lâm Cẩn Dung, tò mò mà lo lắng nhìn Đồ thị cùng Lục Kiến Lập, lại ngửa đầu nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấp giọng gọi: “Nương……”

“Hư……” Lâm Cẩn Dung cố gắng ôm chặt hắn bảo trì cân bằng, xe ngựa quá mức xóc nảy, nàng cảm thấy ruột gan nàng giống như bị chặt đứt, không, giống như bị rối loạn kết chặt vào nhau, lại bị dùng sức túm sang hai bên, vô cùng đau đớn. Đậu Nhi nghiêng lại đây, một tay dựa vào thành xe, một tay gắt gao giúp nàng nâng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung cảm kích nhìn Đậu Nhi, Đậu Nhi lại chỉ nhìn nàng nhẹ nhàng cười.

Phố phía sau này không lớn, ngày thường đa phần là hạ nhân đã thành gia lập thất của Lục gia, trong đó có người bỏ trốn theo bọn họ, cũng có người tránh ở trong nhà không chịu đi ra, lúc này có vẻ phá lệ lạnh lùng, bởi vậy mọi người cũng càng có thể phân rõ xe ngựa nhà mình cùng thanh âm từ phía sau truyền đến, cảm giác này giống như có thứ gì nện vào tim, làm cho người ta sợ hãi đòi mạng trước tiếng bước chân cùng tiếng gầm gừ khủng bố: “Đứng lại!”

“Người đâu mau tới.”

“Bên này có người bỏ chạy”

“Tiền tài đều ở trên xe”

Thậm chí còn có người kêu: “Các huynh đệ phía trước, những người này ăn thịt cốt nhục của mọi người, còn cưỡi trên đầu trên cổ mọi người, mọi người thật sự muốn giúp bọn họ sao? Sao không thay trời hành đạo, cùng chung chí hướng?” Đây đúng là cái gọi là xúi giục.

Chỉ nghe Lục Giam bên ngoài khàn cả giọng hô một tiếng: “Lục gia không có bạc đãi mọi người, ai không thích đi theo không cần miễn cưỡng, nếu đi theo tương lai sẽ không quên các ngươi.”

Lục Kiến Tân hung tợn uy hiếp: “Cho tới bây giờ nghịch tặc đều chỉ có đường chết, không suy nghĩ cho bản thân, cũng nên ngẫm cho hậu thế.”

Đồ thị phát ra một tiếng thở dài nghẹn ngào, cúi đầu chui vào trong lòng Lục Kiến Lập, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hàm răng không ngừng run run, không nói được câu gì.

Xe ngựa vẫn đang điên cuồng chạy về phía trước, Lâm Cẩn Dung run run vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra rèm xe, nàng thấy phía sau có một đám người ăn mặc đủ loại cầm theo đao thương chói lọi, có người tay còn cầm cây đuốc chưa tắt lửa, quá xa, nàng không thấy rõ biểu tình của mấy người đó, nhưng có thể nhận ra rất dữ tợn. Duy nhất đáng được ăn mừng là, những người này không có ngựa.

Nàng mới nghĩ như vậy, chỉ thấy xa xa có một con nhanh chóng hướng tới bọn họ, lập tức một người lớn tiếng thét to, giống như gió xoáy lao đến, cây đao trong tay hắn giơ cao đón nắng sớm, dày đặc sẵng giọng. Có thể tưởng tượng, nếu để hắn đuổi kịp, một đao chặt xuống, tất nhiên là một mạng người a. Trước mắt một thân ảnh nhoáng lên một cái, là Lục Giam thúc ngựa đón qua, Đồ thị nhìn xem rõ ràng. “A……” hô một tiếng, hôn mê ở trong lòng Lục Kiến Lập.

Lục Kiến Lập dùng sức ấn nhân trung của nàng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm bên ngoài.

Lâm Cẩn Dung cũng đem mặt Nghị Lang gắt gao ôm vào trong lòng, cố gắng mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Giam. Chỉ thấy Lục Giam kéo ra một cái cung, mũi tên lóe hoàng quang giống như sao băng bay vọt ra.

Xe ngựa kịch liệt nhoáng lên một cái, Lâm Cẩn Dung ngồi không xong, bất đắc dĩ buông tay, vừa khó khăn ngồi ổn, chợt nghe ngoài xe truyền đến một trận hoan hô. Nàng nhắm mắt, ở trên đỉnh đầu Nghị Lang nhẹ nhàng hôn một cái. Tiếp theo nàng nghe thấy Lục Giam ách cổ họng khàn khàn nói: “Cố gắng giữ sức lực, bọn họ không có ngựa đâu, tới cửa phía đông đi, quan binh còn canh giữ ở bên kia chỉ cần ra khỏi con phố này là tốt rồi.”

Xe ngựa tiếp tục đi trước, Lâm Cẩn Dung lại nhấc lên màn xe, nhìn thấy Lục Giam rống cổ đỏ mặt, tuy rằng biết hắn không nhìn thấy, nàng vẫn hướng tới hắn mỉm cười.

“Ai……” Đồ thị run rẩy tỉnh lại, há mồm liền kêu: “Nhị lang của ta nga……”

Lục Kiến Lập vội che miệng nàng, thấp giọng trách cứ: “Nhị lang giỏi lắm, lấy cung tên bắn rơi người nọ ngã xuống ngựa rồi.”

Lâm Cẩn Dung cũng nhẹ giọng nói: “Bọn họ đa số không có ngựa, chúng ta chỉ cần tới cửa phía đông là tốt rồi, Nhị lang nói quan binh còn canh giữ ở bên kia. Ra khỏi con phố này thì tốt rồi. Chúng ta nhất định có thể chạy thoát.”

Đồ thị chậm rãi ngồi thẳng thân mình, khóe mắt đuôi lông mày có vài phần sôi động, giống như là an ủi chính mình, cũng là an ủi những người khác, nhẹ giọng mà khẳng định nói: “Nhị lang sẽ không tính sai, hắn đọc sách lợi hại như thế. Hắn nói chúng ta có thể chạy thoát thì nhất định có thể chạy thoát.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, sau đó cúi đầu khen Nghị Lang: “Nghị Lang thật có chí, thực ngoan, đều không có khóc.”

Nghị Lang lộ ra thần sắc thẹn thùng, đem mặt dán vào ngực nàng, thấp giọng nói: “Sợ hãi.”

“Không sợ, chúng ta đang chơi trò chơi. Con so với Tam thúc tổ mẫu còn dũng cảm hơn.” Còn nhỏ như vậy, bởi vì đáp ứng nàng nên không khóc không nháo, sợ hãi cũng không lên tiếng, Lâm Cẩn Dung lệ nóng doanh tròng, gắt gao đem Nghị Lang ôm vào trong ngực, thề nhất định phải chiếu cố hắn cho tốt, ngay cả phải trả giá bằng tính mạng mình cũng không tiếc.

Đồ thị nghe thấy lời này, thập phần khó chịu, môi giật giật, rốt cuộc cũng không nói gì, trầm mặc một lát, cố sức rặn ra một câu: “Nghị Lang thực ngoan.”

Nghị Lang quay đầu hướng Đồ thị thiên chân cười, tay khẽ xoa trên mặt, lập tức nhanh trốn vào lòng Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười, vỗ nhẹ lưng hắn, thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Chưa cao hứng được bao lâu, xe ngựa đột nhiên một ngừng lại, có một thanh âm lạnh lẽo từ phía trước truyền tới: “Xuống xe, để lại các thứ thì người sống. Không nghe, chỉ còn đường chết.”

Đồ thị kích động, gắt gao nắm lấy cánh tay Lục Kiến Lập, run run hỏi: “Lại làm sao vậy? Lại làm sao vậy?”

Lục Kiến Lập trầm mặc ý bảo Đậu Nhi xốc rèm xe lên. Mọi người nhất tề hít một ngụm khí lạnh. Chỗ ngã tư phía trước lung tung chất đống đống gỗ còn bốc khói, hơn hai mươi nam nhân mặc trang phục quan binh, máu bắn đầy người cầm đủ loại vũ khí đứng đó, ba người đứng đầu đều cưỡi ngựa, người chính giữa vừa đen vừa gầy, trong tay cầm một cái chùy, vẻ mặt hung hãn, giống như sói đói nhìn chằm chằm
bên này.

Đồ thị lại hôn mê, nhưng không ai lo lắng nàng nữa. Bởi vì mọi người đều biết, đã đến thời khắc sinh tử tồn vong. Cả một đám người như bọn họ, ngồi xe ngựa, có gia đinh cưỡi ngựa hộ vệ, mục tiêu quá lớn, ngẫm lại trong xe đều có rất nhiều tài vật…… Cho nên ngược lại không bằng lúc trước Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi xen lẫn trong trong đám người lại càng không khiến người ta chú ý.

Lục gia một mảnh lặng im. Nếu mất xe ngựa tiền bạc, có thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì, đừng vội nói là trở về nhà cũ, có thể bình an ra khỏi thành hay không lại là chuyện khác

Một lát sau, Lục Giam ách cổ họng nói: “Chúng ta không muốn gây chuyện, trong xe cũng không có tài vật gì, đều là người già phụ nhân, mong rằng giơ cao đánh khẽ.”

Người nọ gầm lên một tiếng: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chúng ta không muốn giết người!”

Trừ phi là có thể xông qua, nhưng một đám gia đinh ngày thường coi như là sống an nhàn sung sướng, còn muốn che chở mấy xe đầy người, có thể thuận lợi vượt qua mấy tên chém giết đã đỏ cả mắt này sao? Lâm Cẩn Dung cũng không xem trọng.

Nàng không xem trọng, những người khác tất nhiên cũng biết. Đặc biệt đám người kia chậm chạp không nhận được câu trả lời thuyết phục của Lục gia, thuận tay kéo một gia đinh qua chém bay, tiếp theo lại đem cây đuốc đang bốc cháy hung hăng ném mạnh về phía xe ngựa của Lục lão phu nhân, toàn thể Lục gia kinh hoảng vô cùng.

Lục Kiến Tân trước hết hô lên: “Đừng giết người, chuyện gì cũng từ từ, cái gì đều cho các ngươi mà.” Tiếp theo hắn trượt khỏi chỗ xa phu, vén rèm xe, thò người ra đỡ Lục lão phu nhân tóc bạc trắng, khóc lóc trao đổi: “Lão mẫu của ta đã gần tám mươi tuổi, đáng thương còn phải chịu đắc tội lớn thế này, con bất hiếu, con bất hiếu a.” Thấy hắn khóc, phía sau nữ nhân hài tử trong xe cũng òa khóc lên.

Lục Giam đột nhiên hô một tiếng: “Không vội.”

Lục Kiến Tân giảo hoạt hướng hắn ra hiệu, tỏ vẻ hắn làm tốt lắm, trong miệng lại nói: “Đừng vội chọc giận mấy vị quân gia này. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, dựa theo lời bọn họ.”

Những người đó cười ha ha, cũng không giải thích mình không phải quân gia, hán tử da mặt xanh trắng trong ba người đứng đầu kia cầm đao chỉ về phía Lục Giam: “Thế nào? Còn có lời gì muốn nói?”

Lục Giam trên mặt lộ ra sắc trắng bệch, ánh mắt sâu kín không thấy đáy, thanh âm lại mang theo vẻ bình tĩnh nói không nên lời: “Quân tử trọng lời hứa, liệt vị đều là trượng phu vĩ ngạn, nếu chúng ta bỏ lại xe ngựa, giao tài vật, chư vị có thể thật sự cam đoan chúng ta sẽ được an toàn hay không?”

Mấy người kia liếc nhau, người cầm chùy cười nhẹ: “Ta cam đoan không tổn thương tính mạng người khác.”

Không đả thương người, nhưng khó bảo toàn nhóm nữ quyến sẽ không bị xâm phạm. Lục Giam khàn khàn cổ họng nói: “Không tổn thương tính mạng của người cùng không đả thương người là hai việc khác nhau. Nếu không thể cam đoan mọi người chúng ta bình an khỏi thành, chúng ta tình nguyện toàn gia chết ở chỗ này.”

Chợt nghe có người hô to như tiếng sấm: “Chúng ta cho dù chết, cũng muốn kéo vài cái đệm lưng!” Dĩ nhiên là Lục Kiến Trung, cầm thanh đao đứng ở xe ngựa phía sau, kích động nói: “Nếu nhóm nữ quyến mất trong sạch, không phải giống như muốn mạng các nàng sao? Không bằng cùng chết đi.”

Hán tử da mặt xanh trắng cười lạnh: “Ta nói chúng ta có thể cam đoan, các ngươi sẽ tin sao?”

Có người không kiên nhẫn thối một ngụm: “Cùng kẻ không bằng súc sinh này nói nhiều làm chi? Nữ nhân hài tử của ta rõ ràng đã bị đói chết. Con mẹ nó, cứ giết hai người sẽ yên ngay thôi!”

Lục Kiến Tân thất kinh: “Ai, không cần a, có chuyện thì từ từ nói.”

Lục Giam cố chấp hỏi hán tử cầm chùy kia: “Ta không biết cao tính đại danh của các hạ, nhưng nếu các hạ ở đây chặn đường chúng ta, thì nên biết chúng ta là loại người nào. Chúng ta là Lục gia ở thành Bình châu ít nhất cũng có trăm năm quang cảnh, trong nhiều năm, có phải là kẻ không bằng súc sinh không thì ai cũng biết. Giảm địa tô, phát cháo, xây dưng nhà tình nghĩa, những gì chúng ta có thể làm đều đã làm. Muốn đòi tiền tài, chúng ta sẽ giao ra, hiện tại cũng chỉ cầu một lời cam đoan, đừng đả thương người! Bằng không các ngươi cái gọi là thay trời hành đạo chính là lạm sát kẻ vô tội!”

Hán tử kia trầm mặc hồi lâu, phun một ngụm nước miếng xuống đất, lạnh lùng nói: “Nước tiểu của nam nhân chỉ chảy ra ngoài theo một đường, lệ chảy ra từ hai mắt, nước miếng Tống Như Sơn ta phun ra giống như lời ta đã hứa, đem tài vật lưu lại, cho người đi qua! Không được đùa giỡn, bằng không sẽ bị chém chết!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện