Trên quan đạo ngoài thành Bình châu một mảnh lầy lội,
nơi nơi đều là dân chúng chạy nạn, rất nhiều người quần áo không chỉnh tề, búi
tóc tán loạn, vẻ mặt hốt hoảng. Mà cái gọi là quan binh căn bản không thấy tăm
hơi, cũng không biết là bị giết hết, hay là đã đào tẩu.
Con đường phía trước mờ mịt, trời đất trong lúc đó chỉ
có màu xám của tầng mây cùng cỏ hoang khô cằn, xen lẫn với tuyết trắng đọng
lại, vài con quạ đen đứng trên ngọn cây trụi lủi chải vuốt lông đen tuyền tỏa
sáng, thỉnh thoảng dắt cổ họng phát ra một tiếng thô lệ khó nghe.
Người Lục gia chết lặng tha đôi chân mệt mỏi, đi theo
phía sau cỗ xe cũ nát kia, từng bước một nhích về phía trước. Trên xe là Lục
lão phu nhân cùng Lục Kiến Lập bị bệnh, ba đứa nhỏ Hạo Lang, Phúc nương, Lực
Lang, cùng với một vài hài tử khác được bao vây ở giữa. Con ngựa già trước khi
xuất môn chưa kịp ăn cỏ khô, mỗi khi đi từng bước liền phát ra tiếng thở dốc
nặng nề, bánh xe mỗi lúc quay, toa xe phát ra tiếng kêu kỳ quái làm cho người
ta trong lòng run sợ, giống như tùy thời chiếc xe kia sẽ tan rã.
Hà di nương trên mặt bôi đầy bùn đất nhìn chằm chằm
gương mặt cải trang của Lâm Cẩn Dung cùng Đậu Nhi một lát, nhẹ giọng nói: “Vẫn
là Nhị thiếu phu nhân thông minh nhất.” Vừa rồi nàng gặp chuyện, khiến chúng nữ
quyến Lục gia đều sợ hãi, phàm là tuổi còn trẻ có chút dung sắc đều bôi bẩn
mặt. Nhưng là bôi như thế thủy chung vẫn khiến người ta chú ý, không giống như
vẻ mặt vàng vọt bệnh tật của Lâm Cẩn Dung càng có vẻ tự nhiên hơn.
Lâm Cẩn Dung nhìn nàng một cái, cũng không lên tiếng,
Hà di nương cũng không cần Lâm Cẩn Dung trả lời, tập tễnh tiếp tục đi về phía
trước. Đôi chân bị bó của nàng so với người thường càng nhỏ hơn, vừa thẳng vừa
nhỏ thường thường có thể khiến các nam nhân Lục gia nhịn không được mà hai mắt
tỏa sáng, giờ phút này làm cho nàng chịu nhiều đau khổ, mới bất quá chưa được
bao lâu, đã đi lại tập tễnh, không đi nổi, nếu không có Tiểu Tinh giúp đỡ nàng,
chỉ sợ nàng đã sớm rớt lại phía sau.
Lâm Cẩn Dung cho dù đã mặc xiêm y vải thô, bôi vàng
mặt cũng chắc gì đã có người tin nàng? Lúc trước Lục Giam nói nhiều như vậy,
toàn gia đều coi là hắn bị điên, sau lưng còn cười nhạo, lúc này lại thấy Lâm
Cẩn Dung thông minh? Đậu Nhi nghe Hà di nương vừa rồi nói Lâm Cẩn Dung cộng
thêm ánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung kia, trong lòng vốn có chút không thoải mái, rất
muốn phản pháo lại, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hà di nương, nghĩ đến
nàng vừa rồi suýt nữa rơi vào tay phỉ binh, có lẽ vì thế mà nàng bị kích thích,
nên cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Đám người Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Tống thị dưới tình
huống này thứ nhất là đã lớn tuổi, thứ hai cũng bó chân, thứ ba là vốn sống an
nhàn sung sướng, thứ tư bị nghiêm trọng đả kích cùng kích thích, cho nên đều đi
đứng không thoải mái. Lâm Ngọc Trân cùng Tống thị đều tính tình cường hãn, cho
dù chịu không nổi, cũng không chảy một giọt lệ, chỉ chết lặng được nha hoàn ma
ma đỡ đi về phía trước. Đồ thị lại vừa đi vừa rơi lệ vừa than thở, làm cho
người ta nhìn mà sốt ruột.
Lục Thiện nhịn không được gấp gáp quát: “Có khí lực
khóc lóc, không bằng dùng để đi đường!”
“Con rống với ta…” Đồ thị mếu miệng vẻ mặt ủy khuất,
nước mắt càng chảy nhiều hơn: “Con nghĩ rằng ta muốn khóc sao?”
Lục Thiện cũng không có cách nào khác, đành phải nhận
mệnh ngồi xổm xuống: “Con cõng người.”
Đồ thị chớp mắt do dự, rồi giương mắt nhìn con đường
xa tít không thấy điểm cuối, vẫn lau nước mắt nói: “Cứ đi rồi nói sau.”
Lục Giam mang theo vài phần vui mừng nhìn Đồ thị cùng
Lục Thiện, thật cẩn thận xê dịch cánh tay, để Nghị Lang ngủ say trong lòng càng
thoải mái hơn chút, âm thầm may mắn vì chân Lâm Cẩn Dung không bó, thân thể
cũng không yếu ớt, bằng không lúc này phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây hắn
đột nhiên nhớ tới cảnh cô nương ngồi bên giường đêm tân hôn, cố ý khoe ra với
hắn một đôi bàn chân to, vẻ mặt khiêu khích, lại nghĩ tới đề nghị của Lâm Cẩn
Dung giúp cho Lục Thiện được như ngày hôm nay. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng
gọi: “A Dung.”
Lâm Cẩn Dung chuyên tâm đi đường, quần áo mặc trên
người khâu đầy kim châu giáp áo, lương khô nàng và Đậu Nhi cầm trong tay khiến
cho nàng thực kiên định. Mỗi một bước đi đều tận lực không để hài của mình dẫm
lên nước bùn hay tuyết tan — trời biết còn phải đi chúng bao lâu nữa, nên yêu
quý mới phải. Chợt nghe thấy Lục Giam gọi nàng, hơn nữa lại dùng ngữ khí ôn nhu
như vậy, không khỏi nhìn về phía hắn: “Chàng đói bụng?”
Lục Giam từ lúc tỉnh dậy vẫn chiếu cố trong trong
ngoài ngoài, lúc này đã gần đến giữa trưa, còn chưa từng ăn uống, ngẫm lại cũng
nên đói bụng rồi, đang muốn tìm bánh bao cho hắn, đã thấy đôi mắt đen láy của
Lục Giam sâu kín, khóe môi còn mang theo một tia ý cười ôn nhu đạm mạc, phi
thường nhỏ giọng nói: “Ta không đói bụng, ta chính là nghĩ, may mà có sự bướng
bỉnh lúc trước của nàng, lặng lẽ bỏ tục bó chân. Tương lai chúng ta có nữ nhi,
cũng không để nàng bó chân nữa.”
“Nếu có nữ nhi… ta nguyện nàng vĩnh viễn đừng gặp phải
thời loạn thế.” Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe môi, nàng đây là dùng sinh mệnh để
đổi lấy, đương nhiên nàng cũng không muốn để nữ nhi của mình phải bó chân.
Lục Giam nhìn phía trước, kiên định nói: “Sẽ không,
nhất định sẽ tốt lên.”
Đi được tới giữa trưa, người chạy nạn dần dần nhiều
hơn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người ngồi xe ngựa, xe bò, cưỡi ngựa hoặc là
lừa vượt qua. Vất vả đi nửa ngày, lại bị người ta dễ dàng vượt qua, người Lục
gia mệt mỏi đồng thời nhịn không được đều hâm mộ, tất cả dừng lại nghỉ ngơi,
đều đoán những người này vì sao có ngựa, vì sao có xe, có phải trong thành lại
phát sinh tình huống gì hay không? Có phải quan binh lại chiếm tình thế có lợi
hay không?
Đôi hài của Lã thị đã sớm bị nước bùn làm ướt sũng,
chân vô cùng đau đớn, nghe những người khác đoán mò, liền có chút hối hận, nhịn
không được oán giận nói: “Sớm biết rằng như vậy nên tử thủ đại môn đừng đi ra,
bằng không cũng sẽ không hay ho thế này, vừa vặn gặp phải đám ác đồ kia. Hoặc
là, bọn họ muốn chính là tiền tài, đem tiền tài cho bọn họ, cái khác không nói,
thời tiết quỷ quái này ở nhà vẫn tốt hơn.”
Khang Thị nhịn không được hèn mọn nhìn nàng một cái,
không kiên nhẫn cùng nàng nhiều
lời, đi phía trước vài bước, cố ý cách xa nàng
một chút.
Tống thị phiền chán nói: “Thời điểm đi ra con không
nghe thấy đại môn bị phá sao? Không phát hiện cây đuốc đều ném vào sao? Tử thủ,
con giữ được sao? ở lại trong nhà? Vậy mà con cũng nghĩ ra!” Xem cách làm việc
của những người đó, Lục gia rõ ràng chính là một đàn dê béo, sao có thể dễ dàng
thoát được? Chuyện các nàng gặp phải hôm nay không rõ là may mắn hay là bất
hạnh, tối thiểu đã bảo vệ được một nhà già trẻ, ở lâu thêm một ngày, ai có thể
đoán được sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì? Nàng cũng không hối hận vì đã chạy ra
ngoài.
Mỗi người đều vừa đói vừa sợ lại mệt, đặc biệt tức
tối, Lã thị trong lòng cũng vậy, trượng phu lại không ở bên cạnh, dù ủy khuất,
cũng không dám công nhiên cùng bà bà tranh luận, chỉ có thể đỡ đầu vai Nguyên
Lang đỏ đôi mắt nói: “Cũng không biết phụ thân con ra sao.”
Nguyên Lang đỡ nàng, nhẹ giọng nói: “Nhất định không
có việc gì.”
Chỉ nghe Lục Giam sai gã sai vặt đi hỏi thăm trở về
nói: “Tình huống trong thành càng tệ hơn, nghe nói cửa đông cũng thất thủ, trên
đầu tường treo mấy chục đầu người, không cho người nào đi ra, nơi nơi tìm kiếm
quan binh phú hộ, đốt nhà bắt người cướp của, những người cưỡi ngựa ngồi xe
không phải ở tại trong thành, mà là trụ ở ngoài thành, sợ hãi cho nên cũng chạy
trốn. Nghe nói còn có phỉ binh cưỡi ngựa ra truy đuổi.”
Mọi người nhất tề hoảng sợ, không cần ai bảo, tất cả
đều không dám nghỉ ngơi liều mạng đi về phía trước. Lâm Cẩn Dung dừng chân,
nhìn chung quanh một vòng, không thấy một gương mặt quen thuộc nào, nước mắt
lập tức liền chảy ra.
Lục Giam hoảng sợ, vội nhẹ giọng nói: “Nàng làm sao
vậy? Những lời này chính là tung tin vịt, có lẽ không phải sự thật.”
Lâm Cẩn Dung dùng sức lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Ngọc Trân cũng hiểu được nàng khổ sở cái gì, trong
mắt cũng chứa lệ, cắn răng rặn ra một câu: “Không cần khổ sở, chỗ của người
trong nhà ở gần cổng thành hơn chúng ta, có lễ đến lúc chúng ta tới nhà cũ, bọn
họ đã đến rồi.”
Lâm Cẩn Dung nước mắt lại chảy xuống, chỉ để ý cúi đầu
liều mạng đi phía trước.
Lại đi ước chừng nửa canh giờ, tiếng kêu khổ vang
thành một mảnh, Phúc nương cùng Lực Lang ngồi trong xe gào khóc, Lục Kiến Lập
choáng váng hồ hồ. Lục Kiến Tân đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ, mắt thấy cũng
đã chống đỡ không được, không khỏi mang theo vài phần cơn tức hỏi Chu Kiến
Phúc: “Còn xa không?”
Chu Kiến Phúc không đành lòng nói cho hắn biết: “Lão
gia, từ nơi này đến nhà cũ, ngồi xe cũng mất hơn nửa ngày, đi đường thì…” Hắn
nhìn thoáng qua nhóm phu nhân, thiếu phu nhân Lục gia, một đám nữ nhân bị bó
chân, nuông chiều từ bé có thể đi bao xa? Liền đưa ra một câu trả lời mơ hồ:
“Ước chừng trời tối có thể đến?”
Lục Kiến Tân căm tức cầm cậy gỗ hung hăng đập xuống
mặt đất đầy bùn. Muốn phát giận lại không thể, tiếp theo hắn nghe thấy trong bụng
mình thầm thì kêu một tiếng, hắn đã đói bụng. Từ sáng sớm tỉnh dậy đến bây giờ,
một miếng cơm, một giọt nước cũng chưa vào bụng, lúc trước liên quan đến sinh
tử tồn vong nên không để ý, lúc này mới phát hiện, thật sự là đói bụng. Ý niệm
vừa xuất hiện trong đầu, liền khống chế không được muốn ăn uống, sau đó lại
càng thêm đói, chân cũng khống chế không được phát run, hắn nhìn chung quanh
băn khoăn: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
Chu Kiến Phúc nhìn quang cảnh của mọi người, thở dài:
“Đằng trước có thôn trang, tốt xấu có thể tránh gió tránh mưa, đi vào trong đó
nghỉ một lát, lại xem phụ cận có nông hộ nào bán xe ngựa xe bò không.”
Mọi người nghe nói có chỗ nghỉ, lại có vài phần tinh
thần. Khó khăn mới lết tới ngoài thôn trang kia, đã thấy dưới chân tường ngồi
đầy người, cửa được đóng chặt. Trên đầu tường có một loạt tráng hán đứng đó,
người người trong tay đều cầm vũ khí sẵn sàng đón quân địch.
Chu Kiến Phúc tiến lên hỏi, những người đó không khỏi
cười lạnh: “Không được đi vào, có thể nghỉ tạm ở bên ngoài, chủ nhân nhà này sẽ
đưa nước ấm, nhưng không được tới gần cửa, lại càng không được đi vào nghỉ
ngơi.”
Lúc loạn thế, ai dám tùy tiện để người khác vào cửa
nhà mình? Chu Kiến Phúc thở dài, miễn cường tìm chỗ sạch sẽ cho người Lục gia,
da mặt dày đến hỏi người đứng ở đầu tường muốn nước ấm.
Lâm Cẩn Dung đỡ Lâm Ngọc Trân đến ngồi xuống một tảng
đá, đưa bánh bao mềm và nước ấm tới, lại đi chăm sóc Nghị Lang mới tỉnh ngủ.
Mới mang theo Nghị Lang giải quyết đại tiểu tiện xong, cho uống một ngụm nước
ấm, chỉ thấy một nam tử mặc áo xám đi lại tập tễnh tới nói: “Đây không phải Lục
gia lão gia sao? Nô tài là hạ nhân của Ngô gia.”
Lục Kiến Tân vội hỏi: “Nhà các ngươi thế nào rồi? Nhóm
chủ tử nhà các ngươi đâu?”