Đêm đã khuya trầm, Lâm Cẩn Dung từ trong phòng Đào thị
đi ra, trong trầm trọng lại mang theo vài phần thoải mái, nàng xem như đã đem
sản nghiệp ở Giang Nam cùng Nghị Lang giao thác cho Đào thị, đồng dạng, Đào thị
cũng ôm tâm tình giống như vậy, nói cho nàng biết ở chỗ nào trong sân viện của
Lâm gia chôn một thùng châu báu trang sức, vạn nhất bản thân xảy ra chuyện gì,
thì cũng để lại đồ cho nàng và Lâm Cẩn Âm, Lâm Thận Chi.
Trong tình cảnh loạn thế, các nàng chính là côn trùng
yếu ớt trong trời đất, không biết bình minh ngày hôm sau bản thân còn có thể
sống sót hay không, chỉ có dựa vào lẫn nhau mới có thể yên tâm. Lâm Cẩn Dung
nhìn về phía chân trời, bầu trời đen như mực, đây là một buổi đêm không có
trăng sao, nàng chờ đợi người kia vẫn chưa trở về.
Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, Nghị Lang đã ngủ,
Đậu Nhi tận chức tận trách canh giữ ở một bên, ngồi ở dưới đèn giúp Nghị Lang
khâu quần, thấy Lâm Cẩn Dung tiến vào, cũng không dừng lại, tiếp tục may vá
thành thạo: “Phu nhân muốn dẫn nhóm di nương đi sao?”
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Phu
nhân hỏi qua các nàng, các nàng tỏ vẻ muốn đi theo phu nhân. Nha hoàn ma ma đều
có thể đi, không có lý do không mang theo các di nương.” Theo cách nói của Lâm
Ngọc Trân, cho dù là vì Nghị Lang, ác danh này nàng cũng không nguyện làm, tuy
rằng lúc nói rất không cam lòng, không kiên nhẫn, nhưng hành vi cũng là thực lý
trí bình tĩnh.
Đậu Nhi cắn đứt sợi chỉ, cười nói: “Phu nhân hiện tại
rốt cục đã nghe lời khuyên của thiếu phu nhân.”
Nay ở Lục gia, Lâm Ngọc Trân cùng nàng chính là người
thân cận nhất, Lâm Ngọc Trân tin nàng, đương nhiên sẽ nghe lời khuyên của nàng.
Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe môi, khuyên Đậu Nhi: “Nhanh đi ngủ, sáng sớm sẽ rời
giường khởi hành.”
Đậu Nhi chần chờ nhìn Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói:
“Nhị gia bọn họ……”
Lâm Cẩn Dung ngửa mặt ngã vào trên giường, khe khẽ
nói: “Không có tin tức gì.” Ngay cả người truyền tin cũng không có. Đậu Nhi tâm
tình trầm xuống, đang muốn khuyên Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy nàng tươi cười, ngữ
khí thoải mái mà nói: “Còn có cả một đêm, nói không chừng lúc này mới ra cửa thôn.
Ta chỉ là muốn, nếu bọn họ có thể đến sớm một chút, cũng có thể nghỉ ngơi không
cần chạy trốn quá mức gấp gáp.”
Đậu Nhi liền theo ý tứ của nàng giải sầu: “Đúng, Nhị
gia làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, thiếu phu nhân ngủ đi, có lẽ vừa
tỉnh lại Nhị gia đã ở ngay bên cạnh.”
Lâm Cẩn Dung lên tinh thần đứng dậy bảo nàng đi ngủ,
Song Toàn từ bên ngoài cầm nước ấm tiến vào, hốc mắt hồng hồng, Lâm Cẩn Dung
hiểu được Song Toàn lại nghĩ đến Anh Đào cùng Song Hỉ, chỉ có thể sờ sờ đầu
Song Toàn, nhẹ giọng nói: “Cát nhân đều có thiên tướng.”
Đậu Nhi ôm Song Toàn đỡ ra ngoài, nhỏ giọng nói:
“Trong thành còn có Phương Trúc cùng Xuân Nha, các nàng sẽ không mặc kệ đâu.
Anh Đào là quỷ tinh linh……”
Song Toàn hàm hàm hồ hồ nói: “Nếu nàng thật sự thông
minh sẽ không chạy trở về.”
Nếu có thể, nàng hy vọng trận náo động này đừng phát
sinh, nếu có thể, nàng hy vọng người vô tội đừng bị liên lụy, chết phải là
những kẻ tội ác tày trời, nhưng nàng biết không thể, nàng không có bản sự cùng
lực lượng kia. Lâm Cẩn Dung nhìn đèn đuốc một lúc, dựa vào cạnh Nghị Lang ngủ
say.
Giấc mộng đã lâu không thấy giờ lại như thủy triều
đánh úp lại, chỉ có điều lần này nước sông lạnh lẽo như băng biến thành suối
nước nóng ở Thanh Lương tự, Lâm Cẩn Dung mơ thấy mình giống như một người cá,
linh hoạt bơi lội trong làn nước ấm áp, rơi xuống từ bầu trời không phải là
tuyết, mà là ánh nắng mùa đông. Một cành hoa trôi lại đây, không thấy có cảm
giác làm người ta hít thở không thông, ngược lại giống như tơ lụa rơi xuống da
thịt, mềm mại thoải mái, Lâm Cẩn Dung thấy mình dễ dàng bơi đi rất xa, quay đầu
nhìn người đứng bên bờ cười, nàng giờ đã biết bơi lội, nàng sợ cái gì!
Lâm Cẩn Dung đắc ý cười rộ lên, mãi cho đến khi cười
mà tỉnh lại. Nơi chóp mũi ngửi thấy một mùi chua chua quen thuộc, quần áo trên
người cùng đệm giường dưới thân lại là một mảnh thấm ướt. Nàng thở dài, đứng
dậy đưa đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn tên đầu sỏ Nghị Lang bị xách đến một
bên, tiếp đón đệm chăn Đậu Nhi đưa vào đổi.
“Khó trách ta mơ thấy bôi lội trong ôn tuyền ở Thanh
Lương tự, ai ngờ chính là nước tiểu của hắn thấm vào người ta!” Chút nhạc đệm
này làm Lâm Cẩn Dung thoải mái thêm vài phần, cái gọi là cảnh từ tâm sinh, giấc
mộng vừa rồi xác thực không giống ác mộng quen thuộc cũng có thể đưa đến hiệu
quả hài kịch. Nói với Đậu Nhi xong lại hỏi Nghị Lang: “Vì sao không gọi?”
Nghị Lang cũng không có phản ứng, chỉ lo từ từ nhắm
hai mắt vù vù ngủ say, Lâm Cẩn Dung nhấc chăn lên, ở trên cái mông trần truồng
của hắn vỗ nhẹ một cái, mắng: “Thối nhi tử!” Con heo nhỏ Nghị Lang dường như hừ
hừ hai tiếng, rúc vào sâu trong chăn ấm.
“Đang đang……” Tiếng chuông nặng nề xa xưa cắt qua bầu
trời đêm, vang vọng toàn bộ nhà cũ Lục gia: “Thiếu phu nhân!” Đậu Nhi toàn thân
tóc gáy dựng lên, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, chỉ nguyện chính mình
nghe lầm, hoặc là người gõ chuông nghĩ sai rồi.
Lâm Cẩn Dung chỉ thất thần trong một chớp mắt, lập tức
bế Nghị Lang lên thấp giọng nói: “Mau mặc xiêm y, này nọ mang theo đi, cải
trang giống như lần trước ra khỏi thành.”
Không bao lâu, còn có người gõ vang cửa viện, ngữ khí
mặc dù có chút kích động, nhưng vẫn có thể nói rõ ràng: “Nhị thiếu phu nhân, nô
tỳ là Lục gia phái tới, Lục gia sai nô tỳ đến báo tin cho các chủ tử các phòng
các viện, có tặc nhân đột kích, Lục gia đã mở cửa hông cho tộc nhân tiến vào,
cũng cùng Cữu lão gia an bài nhân thủ quản lý nhà cũ, thỉnh thiếu phu nhân nghĩ
thoáng, đừng vội sợ hãi, tặc nhân quả quyết không thể dễ dàng xông vào. Cũng
muốn thỉnh thiếu phu nhân đi ra ngoài hỗ trợ an trí tộc nhân.”
“Được, bảo Lục gia yên tâm, ta sẽ ra ngoài an bài.
Cũng thỉnh hắn cùng nhóm Cữu lão gia bảo trọng.” Lâm Cẩn Dung lớn tiếng trả
lời. Sau khi Nhị phòng rời đi, việc phòng ngự ở nhà cũ Lục gia do Lục Thiện
cùng nam đinh Lâm gia đồng tâm hiệp lực làm, có chuyện cần cùng thương lượng
với tộc nhân Lục gia sẽ do Lục Thiện ra mặt, Lục Thiện tuy rằng tuổi trẻ non
nớt, lại biết học hỏi, làm việc cũng nghiêm túc có trách nhiệm, thật sự đã thay
đổi.
Nàng không phải chỉ có một mình, có cái gì đáng sợ!
Lâm Cẩn
Dung lệnh Đậu Nhi quản lý Nghị Lang, mang theo Song Toàn, cũng vài nhũ
mẫu mạnh khỏe, đuổi tới cửa ngách cầm cây đuốc đèn lồng, gọi nô bộc tụ tập cùng
một chỗ, đâu vào đấy nhất nhất phân công nhiệm vụ.
Có lẽ mấy ngày nay mọi người đều lo lắng đề phòng, ngủ
cũng không yên ổn, cho nên nghe thấy tiếng chuông phản ứng đều rất nhanh, chỗ
cửa ngách mới chỉ mở một thời gian chén trà nhỏ, liền tiến vào hơn phân nửa.
Mới tiến vào còn có người trong nhà cũ Lục gia dẫn bọn họ đến phòng đã đốt sẵn
chậu than, có nước có đồ ăn, tuy không nói là rất thoải mái, nhưng không phải
chịu tội, vì thế mọi người đang khủng hoảng dần dần bình ổn xuống, có lão già
bắt đầu giảng cổ luận năm đó. Lâm Cẩn Dung cũng biết rõ ràng tình hình bên
ngoài, người đến là một đội phỉ tặc không biết từ đâu nhảy ra, cũng không phải
kỵ binh dã man từ trên trời giáng xuống.
Lại qua ước chừng thời gian uống một chén trà nhỏ, Lâm
Cẩn Dung sai người đóng cửa ngách, đẩy những tảng đá đã sớm chuẩn bị tốt chặt
chẽ che lại. Chung quanh nhà cũ Lục gia đèn đuốc sáng trưng, nhóm nam đinh đều
cầm vũ khí đứng đầy đầu tường, khẩn trương nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài.
Lâm Cẩn Dung nghe được tiếng ngựa hí, tiếng người quát
tháo, lại nghe thấy Lâm Đại lão gia đứng ở đầu tường tức giận mắng chửi người,
cũng nghe thấy thanh âm lược hiển non nớt của Lục Thiện đang ủng hộ tộc nhân,
còn nghe thấy tiếng người bên ngoài tường viện đang cười nhạo nhóm nam đinh Lục
gia ngay cả tên đều không có, còn muốn vây công bọn họ, sau đó được các nam
nhân Lục gia đáp lễ vô số viên đạn cùng tảng đá.
Lâm lão thái gia đồ sộ ngồi ở chính đường Lục gia,
nghe mọi người hồi báo tình hình bên ngoài, đâu vào đấy phát ra chỉ lệnh, dựa
vào kinh nghiệm nhiều năm làm quan, nhất nhất quản lý tốt mọi người, đồng lòng
hợp lực đứng vững công kích.
Nhà cũ giống như là một pho tượng hay tòa thành chiếm
cứ ở trong đêm tối không gì phá nổi, cây đuốc không thể ném vào, sau đại môn
mọi tảng đá nặng trịch được dựng vào đó có thể nói là vững chắc như tường viện.
Tặc nhân bắt đầu phóng hỏa đốt nhà ở bên ngoài, cũng lớn tiếng uy hiếp, lòng
người có chút động, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân, trịnh trọng đồng ý với tộc
nhân, phòng ở của nhà cũ Lục gia cùng kho lúa sẽ mở ra cho tộc nhân dùng, tuyệt
đối sẽ không để bọn họ ăn đói mặc rách.
Tạm an bài xong, Lâm Cẩn Dung trốn trong bóng tối,
ngửa đầu nhìn chân trời mà ngẩn người, Lục Giam cùng Lục Kiến Tân lúc này cũng
chưa đến, có phải đã gặp đám tặc nhân này hay không, hay đã gặp phải bất trắc
gì? Nàng bị ý nghĩ của bản thân tra tấn nôn nóng tuyệt vọng lại vô lực, nhưng
đồng thời cũng cảm thấy có một sức lực mênh mông sinh sôi chống đỡ nàng, nàng
giống như là một cây cọc gỗ, bị chặt chẽ đóng đinh trên mặt đất, dù nàng có
muốn cũng không thể ngã nổi.
***
Trong đêm tối, con ngựa phát ra tiếng hít thở nặng nề,
liều mạng đi về phía trước, ý đồ lôi xe bò sa xuống hố lên. Lục Giam đầu đầy mồ
hôi, chỉ huy đám người Trường Thọ cầm nhánh cây đã được chặt bỏ làm thành cây
gỗ đặt dưới xe bò, hô to: “Một, hai, ba, dùng sức!”
Xe bò phát ra một trận tiếng kêu ám ách kỳ quái, cuối
cùng là giật giật về phía trước, Lục Giam hô to một tiếng: “Lại dùng thêm sức!”
Mắt thấy bên cạnh một gia phó đi lại tập tễnh, nửa bước không thể đi nổi, liền
đẩy ra, tiếp nhận dây thừng, cùng mọi người dùng sức, tận lực kéo xe bò lên. Dù
cẩn thận như thế, xe bò vẫn kịch liệt chấn động một chút mới xem như ngừng ổn,
Lục Kiến Tân phát ra một tiếng phẫn nộ nức nở.
Lục Giam ngay cả tâm tình an ủi hắn đều không có, chỉ
sầu lo nhìn về phía nhà cũ Lục gia. Con đường này vẫn đều coi như được san
bằng, đột nhiên ở giữa có một cái hố sâu như vậy, mà còn có người dùng cành cây
và bùn đất để ngụy trang, không thể không làm cho người ta tâm sinh hoài nghi,
người đào hầm đến tột cùng là chạy đi đâu. Dù sao con đường này thông đến một
nơi duy nhất, chính là nhà cũ của Lục gia.
Trường Thọ dùng sức lau mồ hôi, nghĩ mà sợ nhìn nhìn
con bò bị ngã xuống hố gãy, không ngừng nức nở, thấp giọng mắng nói: “Mẹ nó,
cũng không biết là nhà ai sinh ra kẻ thiếu đạo đức như vậy. Hố này vừa to vừa
sâu, dù là xe nào cũng sẽ rơi xuống.” Lại may mắn nói: “May mà không có đột
nhiên nhảy ra vài kẻ cướp đường. Cũng không biết hố này dùng để làm gì?”
Lục Giam nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại là canh giờ nào
rồi?”
Chu Kiến Phúc nhìn xem sắc trời, không xác định nói:
“Sợ là canh ba rồi.” Kỳ thật kéo xe bò ra không mất bao lâu, ngược lại là tìm
kiếm công cụ tốn không ít thời gian.
Lục Giam nói: “Tiếp tục chạy đi.”
Lại nghe một gia phó kinh ngạc kêu lên: “Nhị gia,
người xem bên kia!”
Lục Giam giương mắt nhìn lại, thấy phía nhà cũ của Lục
gia, bầu trời có vẻ sáng ngời bất thường.