Nói như vậy, là không tính trả lời vấn đề của hắn.
Nhưng nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội Miêu
Nha liếc mắt một cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.”
Hắn nghĩ hắn là ai vậy a? Giả bộ quan tâm! Thật đúng
coi bản thân là biểu ca của người ta mà?! Lâm Cẩn Dung vờ chải tóc, không để ý
tới Lục Giam, tự vỗ vỗ tay, tiêu sái nhảy xuống từ tảng đá. Có điều tư thế
không quen, trên tảng đá lại có rêu, lúc nhảy bị trượt chân, một chân rơi vào
trong nước, khiến một chiếc hài bị ẩm ướt. Nàng cáu giận nhấc chân lên, muốn
tặng cho tảng đá cố ý cùng nàng đối nghịch kia một cước, nhưng thấy hành động
này rất nhàm chán, liền phẫn nộ thu hồi chân, làm bộ vô tình nói với Miêu Nha
và Thiết Nhị Ngưu: “Nhanh lên, nên gì thì làm gì. Làm xong rồi chúng ta nhanh
chạy về!” Không nhìn hắn, không nhìn hắn là được rồi!
Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt, xác
định chuyện này không phải việc bọn họ có thể quản, vì thế tiếp tục làm việc.
Có điều tâm tư đã không còn tập trung vào việc bắt cá, vì thế một người cầm
cành liễu hữu khí vô lực quật, một người luôn để cá giảo hoạt trốn thoát trong
tầm tay, mất nửa ngày, đầu cá cũng không có mà ăn.
Thực mất hứng! Lâm Cẩn Dung phẫn nộ ngồi trên tảng đá
bên bờ sông, cởi hài bị sũng nước, đem chân thu vào dưới váy, sau đó dốc ngược
xuống đổ nước bên trong ra, lại giơ lên hài dùng sức vẩy, nước văng vào mặt Lục
Giam. Lục Giam sắc mặt khẽ biến, vội lui lại, Trường Thọ bất mãn trừng Lâm Cẩn
Dung liếc mắt một cái, đưa qua một khăn tay: “Thiếu gia lau mặt.”
Lục Giam vừa lau mặt, lại một ít nước văng vào mặt
hắn, có một giọt còn ngay bên miệng, hắn rốt cục có chút nổi giận, tức giận
nâng mắt lên, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung lại thay đổi phương hướng, nhưng vẫn hướng
tới hắn vẩy loạn.
Trường Thọ phẫn hận nói: “Tứ tiểu thư sao người lại
vẩy loạn vậy a?” Lời còn chưa dứt, trên mặt của hắn cũng ướt sũng một mảnh.
“Xin lỗi a, không biết các ngươi đứng gần như vậy.”
Lâm Cẩn Dung dừng lại động tác tiếc nuối nhìn hài thêu kia, sao nước không văng
mạnh hơn nữa? Thật muốn lại ném vào trong nước ngâm một lúc a. Nàng đem hài đặt
xuống, buông váy xuống đón thái dương phơi nắng, ôm đầu gối giương mắt nhìn
trời.
Lục Giam nhíu mày nhìn nhìn hài kia, lại nhìn nhìn váy
của nàng đã ẩm ướt non nửa, đi qua che khuất tầm mắt của đám người Trường Thọ,
nghiêm khắc nói: “Muội không nói, ta cũng biết muội gạt Tam cữu mẫu vụng trộm
chuồn ra ngoài. Không chỉ như thế, Lệ Chi cùng Quế Viên cũng là đồng lõa.” Hắn
đánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Dung: “Người ở trong Thanh Lương tự niệm phật
tụng kinh có phải là muội không? Mưu kế kim thiền thoát xác hay lắm!”
Hắn sao lại biết Thanh Lương tự? Đúng rồi, hắn hẳn là
từ bên kia đến, lão ni cô không để hắn đi vào, hắn mới dạo bộ tới đây. Thật sự
là xui xẻo. Lâm Cẩn Dung tâm tình bực bội, cũng lười ngẩng mặt lên, thản nhiên
nói: “Làm phiền cho, đừng che nắng ta đang phơi hài.”
Lục Giam quả nhiên tránh ra một chút, cũng không nhìn
nàng, giương mắt nhìn nước sông vui vẻ xuôi dòng, lạnh nhạt nói: “Ta biết muội
ra vẻ không quen ta, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, ta tốt xấu vẫn là biểu
ca của muội, chuyện này nếu đã gặp, cũng không có thể không quản.” Hắn ngừng
lại một chút, lạnh lùng nói: “Tuy rằng muội tuổi còn nhỏ còn ham chơi, nhưng
nên biết đúng mực. Muội là một nữ hài tử, gạt người lớn một mình vụng trộm chạy
đến chỗ sơn dã này, đứng ở giữa sông chơi đùa, hoàn toàn không để ý đến an nguy
bản thân, quả thực chính là ngốc tử lớn mật! Muội không sợ bị bọn buôn người
bắt cóc hay sao? Muội không hiểu được hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào ư? Thật
đúng là sống không bằng chết!”
Lời này hắn nói ra, huynh muội Miêu Nha vẫn ở một bên
rình coi nghe lén có vẻ không vui, Thiết Nhị Ngưu thô thanh đại khí nói: “Vị
biểu thiếu gia nói cái gì vậy? Ta tuy là nông dân, nhưng cũng hiểu được hai chữ
trung nghĩa, sao có thể để tiểu thư nhà ta bị kẻ buôn lậu bắt cóc được? Phải
hỏi trước đao trong tay ta có đáp ứng hay không đã!”
Miêu Nha hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến với ca ca,
đồng ý gật đầu: “Tiểu thư cũng không phải có một mình, có hai người chúng ta,
ca ca còn mang theo đao. Mới vừa rồi nếu không phải người là biểu thiếu gia, sẽ
chém người một đao! Rồi gọi người trói người lại ra ngoài đánh một chút!”
Trường Thọ nghe vậy, tức giận hướng Miêu Nha vung tay
áo, khinh miệt nói: “Dã nha đầu ở nông thôn này thì hiểu cái gì? Chủ tử nói
chuyện sao có chỗ cho ngươi xen miệng vào? Không hiểu quy củ hay sao?”
Lời còn chưa dứt, đã bị một hòn đá nhỏ nện vào đầu
gối, khiến hắn đau kêu to: “Khá lắm dã nha đầu!”
Miêu Nha khinh thường hướng hắn le lưỡi: “Miệng sạch
sẽ một chút! Bằng không ta đánh ngươi rụng răng, khiến ngươi cũng không thể mở
miệng nói chuyện a!”
Lâm Cẩn Dung đột nhiên rất muốn cười, trên thực tế
nàng cũng cười ra tiếng. Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu thấy thế, thả lỏng tâm
tư. Xem ra Tứ tiểu thư cũng không sợ biểu thiếu gia này lắm, cũng không có vẻ
mất vui vì gã sai vặt bị bọn họ bắt nạt.
Trường Thọ bị Lâm Cẩn Dung cười thẹn quá hóa giận, lại
không dám hướng Lâm Cẩn Dung phát tác, chỉ đành ủy khuất nhìn Lục Giam: “Thiếu
gia?”
Lục Giam hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn câm miệng,
quay đầu nói với Lâm Cẩn Dung: “Muội cũng đừng để bọn họ tác quái, ta không
quản được muội, sẽ có Tam cữu mẫu quản muội.”
Lâm Cẩn Dung tâm nhảy nhót một cái, giương mắt nhìn
hắn: “Huynh muốn cáo trạng ta? Huynh có phải là nam nhân hay không a? Không có
việc gì lại học người khác lắm mồm xen vào chuyện của ta.”
Lục Giam trầm mặt: “Ta vốn muốn cho muội một cơ hội
hối cải sửa lỗi, nhưng muội lại không cần. Ta cuối cùng không thể trơ mắt nhìn
muội hồ nháo như vậy, nháo loạn nếu gặp chuyện không may, lại khiến Tam cữu mẫu
thương tâm.”
Người này thật sự nói được làm được. Có một năm Lâm
Thận Chi bên ngoài làm chuyện xấu, hắn thay Lâm Thận Chi giải quyết, hai tỷ đệ
bọn họ đều cầu hắn đừng nói ra ngoài, hắn dám không đáp ứng, nói cái gì không
thể lại trợ Trụ vi ngược (giúp vua Trụ làm điều gian ác bạo
ngược), do đó nói cho Lâm lão thái gia biết, Lâm Thận Chi bị
bị đánh một trận, đánh cho nửa tháng cũng không khỏi, Đào thị thiếu chút nữa
khóc thành bệnh. Nhưng bất luận chuyện đó hắn làm là đúng hay không đúng, dù
sao hắn cũng là người nói được làm được. Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Huynh vẫn còn
có ý tốt. Nói đi, huynh muốn như thế nào?”
Lục Giam thanh thanh cổ họng: “Ta vừa rồi dọc theo bờ
sông, nghĩ tới muốn ngắm phong cảnh bên kia, nhưng không tìm thấy đường, nếu
muội đáp ứng lần sau không chạy loạn, giúp ta dẫn đường, ta cũng không phải
người không thông hiểu tình lý, không nên để Tam cữu mẫu lo lắng tức giận.”
Lâm Cẩn
Dung giương mắt nhìn qua, thấy hai phiến vách
núi bao quanh sông Thanh Lương, cửa ải sông Thanh Lương được Thiết Nhị Ngưu
giăng lưới, xuống dần liền trống trải, dòng nước cũng trở nên chảy xiết, trên
sườn núi có rất nhiều sơn mộc cùng hoa dại, gió nhẹ lay động sinh tư. Đúng là
thanh u xinh đẹp.
Lúc trước đúng là muốn xen vào, ra vẻ biểu ca, sau lại
thuần túy muốn lợi dụng sự sợ hãi của nàng để dẫn hắn du sơn ngoạn thủy? Cả đời
hắn đều cho rằng bản thân là người thông minh nhất đi. Được! Lần này là cơ hội
tốt để giáo huấn ngươi, nhìn ngươi về sau thấy ta còn có dám tiến lên giúp vui
hay không đây. Lâm Cẩn Dung nhếch khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được thôi.”
“Miêu Nha, thu thập rồi chúng ta đi.” Lâm Cẩn Dung
hướng huynh muội trong lòng sông nói một tiếng, chịu đựng đi hài vẫn đang ẩm
ướt vào.
Lục Giam biết rõ hài ẩm ướt rất không thoải mái, nhưng
cũng không nói gì. Hắn nghe nói Tâm Tứ nha đầu kia bởi vì sự tình lần trước
chẳng những đã bị đánh, còn bị chuyển đến thôn trang, hắn còn nghĩ rằng nàng sẽ
khổ sở cùng ủy khuất không để đâu cho hết, ai ngờ người ta lại vui sướng như
vậy, căn bản không để ở trong lòng. Hắn vừa rồi nhìn thấy Lâm Cẩn Dung ngồi xổm
trên tảng đá cười đến vô ưu vô tư, trong lòng thế nhưng sinh ra thản nhiên ghen
tị cùng nồng đậm hâm mộ — có mẫu thân che chở, mới có thể có lá gan lớn như
vậy.
Năm ấy vừa bảy tuổi sau khi trở thành dưỡng tử của Lâm
Ngọc Trân, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng khoái hoạt như thế, mặc kệ rét
đậm hay nóng bức, hắn mỗi ngày đến đêm khuya mới ngủ, sáng sớm đã rời giường,
liều mạng đọc sách tập viết học tài nghệ, trước mặt Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc
Trân làm tròn hiếu đạo, quy quy củ củ, vì không muốn để mẫu thân phụ thân chuốc
thêm phiền toái, hắn thậm chí không dám cho gia nô tới lui hỏi thăm phụ thân
mẫu thân cùng thân đệ tình huống ra sao.
Hắn đã sớm quên tư vị thoải mái cười to là như thế
nào, càng quên cảm giác trước mặt mẫu thân nghịch ngợm gây sự, sau đó tuy rằng
còn sợ bị phạt, nhưng bị đánh còn có thể khóc lóc om sòm, trái lại không buông
tha mẫu thân, muốn mẫu thân dỗ dành. Bởi vì hắn biết hắn không có tư cách, hắn
chính là dưỡng tử thay thế dùng để truyền thừa hương khói, địa vị bấp bênh. Hắn
giống như một con ngựa trên chiến trường, chỉ cho phép đi về phía trước, không
thể lui về phía sau, chỉ có thể tốt hơn, không thể thua kém người khác, cho dù
là kém, cũng không thể kém quá nhiều.
Hắn hận nhất là, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Tân nhìn
hắn thấm thía nói vô số người tuổi còn trẻ đã đứng thứ hai bảng tiến sĩ, hiếu
đạo cảm động thiên địa, mạnh vì gạo bạo vì tiền (biết cách kiếm tiền). Nhưng
hắn chỉ có thể trầm mặc, sự phản kháng của hắn chính là liều mạng cố gắng khiến
bản thân càng ngày trở nên mạnh mẽ, giỏi giang, làm cho người ta không thể chê
bai.
Hắn đã rất thành công. Lâm Ngọc Trân là người soi mói
cũng rất khi tìm ra khuyết điểm của hắn, Lục Kiến Tân cho dù liều mạng muốn
sinh ra nhi tử của mình, cũng không thể che giấu thưởng thức cùng chờ mong đối
với hắn, Lục Vân lại thật tình đối đãi với hắn như ca ca ruột, trong nhà trưởng
bối các huynh đệ đều coi trọng hắn. Nhưng phụ thân mẫu thân của hắn không dám ở
trước mặt người khác thân thiết với hắn, mẫu thân vừa nhìn thấy hắn liền nước
mắt lưng tròng, ấu đệ không thân cận với hắn, vừa thấy hắn đã bỏ chạy thật xa.
Hắn sống không thoải mái vui vẻ, nhưng hắn cũng cực kỳ
kiêu ngạo. Tài danh của hắn không phải là hư danh, hắn dựa vào bản thân cố gắng
đạt được. Ngay cả Chư Mộng Ngạc tiên sinh cũng rất thích hắn. Nhưng chính vị
Chư Mộng Ngạc tiên sinh này nhận ra hắn sống không vui vẻ, cứng rắn khuyên hắn
tới nơi này du ngoạn giải sầu.
Cảnh sắc yên tĩnh xinh đẹp, xác thực làm cho tâm tình
của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng hắn gặp Lâm Tứ cho tới bây giờ đều đối với hắn
không có ý hòa nhã. Ý tốt của hắn đều bị nàng coi như lòng lang dạ thú mà thải
đạp, một khi đã như vậy, để nàng đi hài ẩm ướt, dạo quanh sơn đạo một lúc thì
thế nào? Có thể khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau không dám bướng
bỉnh làm như vậy nữa.
Một lát sau, Miêu Nha lên bờ, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung
đi hài ẩm ướt, chết sống muốn lấy của mình ra đưa cho Lâm Cẩn Dung đi: “Dùng
của ta đi, sạch sẽ mà, sáng nay mới đổi. Lỡ bị bệnh thì sao?”
Lâm Cẩn Dung nhìn đôi hài lớn hơn chân của mình rất
nhiều, cười nhẹ nói: “Ngươi thì sao? Sao có thể đi vừa hài của ta? Cứ như vậy
đi.”
Khi nói chuyện, Thiết Nhị Ngưu đã thu dọn xong lưới
bắt cá, buộc chặt bên hông, rồi nhấc sài đao lên nói: “Tứ tiểu thư, là muốn đi
đâu?”
“Hạ nguồn.” Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, nói: “Chúng ta
đi vòng đường kia, ta nhớ rõ bên kia có cây cầu nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp……”