Lục Vân ngẩng đầu nhìn Đào thị, tình chân ý thiết nói:
“Tam cữu mẫu, thật sự là lỗi của ta. Lúc trước, thỉnh vài vị tỷ tỷ đến tham gia
ấm lô hội……” Đôi mắt của nàng hơi hơi đỏ lên, không nói tiếp được, lại thản
nhiên cười: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là ta không có tài nghệ, khiến mẫu
thân hiểu lầm Tứ tỷ, rồi các tỷ tỷ náo loạn không thoải mái…… Nếu lúc ấy ta xử
lý tốt hơn, cũng không làm cho hai vị trưởng bối khó chịu, thế nên hiểu lầm
càng thêm sâu sắc…… Căn nguyên, đều là Vân nhi có lỗi, cầu Tam cữu mẫu đừng tức
giận.”
Đào thị vừa chán ghét Lâm Ngọc Trân, hay bao che
khuyết điểm, nhưng đối với thái độ của Lục Vân, biểu tình tươi cười mang chút
rưng rưng, cũng không nói được một từ, càng không thể nói câu cự tuyệt , đành
đứng dậy đỡ Lục Vân, ôn nhu trấn an nói: “Hài tử ngoan, trí tuệ khí độ này của
con thật hiếm có, để con chịu ủy khuất rồi, Tứ tỷ tỷ của con từ trước đến nay
có chút ngốc nghếch, đắn đo không đúng mực, nhưng cũng không phải cố ý, con
đừng so đo với nàng.”
Lục Vân thẹn thùng cười: “Cữu mẫu nói gì vậy, Tứ tỷ tỷ
là người thẳng thắn, ta không bằng nàng chính là không bằng nàng, chẳng lẽ cứng
rắn muốn nàng thua ta thì mới trầm trồ khen ngợi? Vậy không hợp lý chút nào.”
Lập tức nhìn Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tứ tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng có chút hẹp hòi,
lúc ấy thầm nghĩ mình từ nhỏ chăm chỉ luyện tập, chịu nhiều đau khổ, lại dễ dàng
thua cuộc, chỉ lo bản thân thương tâm khổ sở, không nghĩ đến điều gì nữa. Nếu
ta lúc đó xử lý tốt chuyện này, Ngũ tỷ sẽ không bị phạt, tỷ cũng không phải đến
thôn trang. Sau đó nghĩ thông suốt cũng vô bổ, trong lòng vẫn bất an, sớm muốn
tìm cơ hội cùng tỷ nhận lỗi, nhưng vẫn không thành, hôm nay ta mượn cơ hội này,
nhận lỗi với tỷ, cầu tỷ tha thứ cho ta.” Nói xong cúi hạ thật sâu.
Lời của nàng nói ra có tình có lí, vô cùng chân thành,
thản nhiên thẳng thắn, nhất thời được mọi người khen ngợi. Ai cũng không cho
rằng nàng lúc ấy tức giận khổ sở có lỗi, đây là điều hợp lý, ai bị ủy khuất như
vậy mà có thể bỏ qua ngay lập tức đây? Cố ý phủ nhận chính là lời nói dối, làm
ra vẻ. Hiếm có là có dũng khí nói ra, còn có thể tỉnh táo lại, thay người khác
suy nghĩ, nữ hài tử có nội tâm rộng lượng, lấy đại cục làm trọng, thì được bao
nhiêu người? Tài văn chương có cao có thấp, phẩm chất cũng có thấp có cao, tài
đức vẹn toàn, đức là đứng đầu, vì thế tất cả mọi người nhìn Lâm Cẩn Dung bất
động đứng ở nơi đó, vẻ mặt khác biệt.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Vân.
Rất biết cách đối nhân xử thế. Chỉ vì muốn hai vị
trưởng bối từ trước đến nay luôn không thuận mắt trở nên hòa hảo, liền nhận hết
lỗi lầm về mình, mặc kệ là lỗi của nàng hay là của người khác, lại rõ ràng khiến
người ta nhận ra nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ai sẽ trách cứ nàng
đây? So sánh với mình thờ ơ đứng ở một bên không nói được một lời, bản thân trở
thành kẻ đầu sỏ vô liêm sỉ, nửa điểm không biết hối cải, càn rỡ tự đại đến cực
điểm.
Kỳ thật Lâm Cẩn Dung thực sự áy náy, nhưng nàng cũng
không hối hận hành vi của mình tại ấm lô hội, nếu trọng sinh lại một lần nữa,
nàng vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì nàng không thể nghĩ ra biện pháp nào có thể
khiến nàng rời xa Lục gia, rời xa vận mệnh bi thảm. Giờ phút này, đối với một
phòng ánh mắt hoặc là khiển trách, hoặc là áy náy, hoặc là bất mãn, hoặc là
chán ghét, hoặc là lo lắng, hoặc là khinh thị, nàng đột nhiên rất muốn cười.
Thật là, Lục Vân từ nhỏ đã chăm chỉ luyện tập, chịu
nhiều đau khổ, hảo tâm thỉnh tỷ muội nhà mình đến hỗ trợ, lại bị chính tỷ muội
nhà mình đánh bại, người này còn không biết áy náy, lại càng không chịu nhận
lỗi, thật sự là quá đáng…… Liền ngay cả nàng cũng khinh thường hành vi của bản
thân, còn có thể trách người khác khinh bỉ nàng trong khi đó lại xem trọng Lục
Vân sao?
Tất cả áy náy cùng nghi hoặc của nàng đều tan thành
mây khói.
Lục Vân căn bản không cần sự áy náy của nàng, có nàng
không rộng lượng đứng ở phía trước, giờ phút này kể cả do Lục Vân gây nên thì
còn ai chỉ trích nàng ta? Mà nghi hoặc của nàng, ở giờ khắc này đã có được đáp
án, đáp án này mặc dù mơ hồ, nhưng nó lại tồn tại rõ ràng như vậy. Dùng hết cả
đời cũng không thể nhìn thấu một người, nhưng đối với nàng, lúc này đây, nàng
đã nhìn thấu Lục Vân, cũng nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Có chỗ bế tắc đột nhiên thông thoáng, Lâm Cẩn Dung vui
sướng, tươi sáng tươi cười, đối với Lục Vân cúi hạ thật sâu: “Vân muội muội,
muội thật sự quá mức khiêm tốn, vốn là lỗi của ta, sao lại thành lỗi của muội
đây? Muội thật sự đã khiến cho ta vô cùng xấu hổ rồi. Lúc trước chuyện ở ấm lô
hội là ta không đúng, đã bị tổ mẫu trách phạt, lòng ta tâm phục khẩu phục; Mà
đến thôn trang ở nông thôn là ta tự mình đề xuất, mẫu thân ốm yếu cần tĩnh
dưỡng, ta phải phụng hiếu ở một bên, đồng thời cũng cảnh tỉnh sai lầm của chính
mình. Cho nên, không hề liên quan đến muội, muội trăm ngàn lần cũng đừng tự
trách mình.”
Hai nữ hài tử hành lễ với nhau không ai nhường ai, ai
cũng không chịu đứng lên trước. Hai ánh mắt chưa bao giờ gần gũi như vậy, Lâm
Cẩn Dung nắm bắt được vẻ ngạc nhiên hiện lên sâu trong đáy mắt Lục Vân, nàng
biết, Lục Vân chắc hẳn thật không ngờ nàng lại thống khoái mà thừa nhận sai
lầm, nhanh chóng nhập vai như thế.
Lục Vân thấy được sự lạnh lùng sâu trong đáy mắt Lâm
Cẩn Dung, nàng biết, Lâm Cẩn Dung kỳ thật cũng không ngốc, nhưng vậy thì sao?
Hôm nay nàng đã toàn thắng. Không ai là hoàn mỹ, Lâm Tứ dám cùng nàng so chiêu
về cách đối nhân xử thế sao? Chẳng lẽ Lâm Tứ thật sự nghĩ rằng, thuận tay giúp
thân thích nghèo khó trong tộc (ý chỉ Lâm Thế Toàn) thì
thật sự có thể có được hiền danh sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?
La thị cười hì hì đỡ cánh tay hai người, hướng Lâm lão
thái thái cười nói: “Lão thái thái người xem, người làm muội muội chịu nhận lỗi
trước tỷ tỷ, người làm tỷ tỷ cũng chịu nhận lỗi trước muội muội, đây đúng là
một giai thoại a.”
Lâm lão thái thái thực vừa lòng, vô cùng vừa lòng, uy
nghiêm cười nói: “Đúng vậy, đây mới là chất nữ nhi ngoan của ta! Đây mới là quy
nghi mà danh môn vọng tộc nên có!” Lập tức chỉ về phía ba người Lâm Ngũ, Lâm
Lục, Lâm Thất: “Các con nên học tập các nàng!”
Chu thị liếc mắt nhìn Lâm Ngũ một cái, Lâm Ngũ mở to
mắt nhìn, lập tức rót một chén trà, hai tay dâng lên Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ,
ta vừa mới nói muốn rót trà hướng tỷ nhận lỗi, không biết tỷ có tiếp nhận chén
trà này hay không?”
Lâm Cẩn Dung nhếch lên
khóe môi, hai tay tiếp nhận
trà: “Ngũ muội muội, ta và muội là cốt nhục chí thân, ta đã sớm nói qua ta
không trách muội, cần gì phải dùng đến chén trà này? Chén trà này không bằng
cho ta mượn đi kính cô cô, hướng cô cô nhận lỗi, có được không?” Không đợi Lâm
Ngũ phản ứng lại, nàng giơ cao chén trà hướng về phía Lâm Ngọc Trân: “Cô cô,
đều là lỗi của ta, thỉnh người đừng so đo với ta.” Lục Vân nói tuy hay nhưng
quá dài, không hợp ý nàng, cho dù hợp ý, nàng cũng không muốn nói. Một câu đơn
giản này, không vì cái gì khác, chỉ vì cúi đầu nhận lỗi, như vậy Đào thị cùng
nàng có thể ở trước mặt Lâm lão thái thái được lợi.
Lâm Ngọc Trân nhìn Lâm Cẩn Dung, vô cùng khó xử.
Nói Lâm Cẩn Dung thật tình nhận lỗi, nhưng chén trà
này là mượn của người khác, nếu nhận cũng thật sự quá mức đơn giản, lời lẽ uyển
chuyển hay không không nói tới, có vẻ không đủ trịnh trọng, càng không giải
thích cầu xin, biểu lộ hy vọng có thể được mình tha thứ; Nói nàng không phải
thật tình, vậy tư thái cùng biểu tình của nàng, cùng với ngữ khí đều không thể
soi mói. Toàn thân nàng giống như đang nói, những gì cần làm ta đã làm, tiếp
nhận hay không tiếp nhận, có tức giận hay không thì tùy ngươi.
Mà trên thực tế, Lâm Ngọc Trân cũng không thể không
tiếp nhận chén trà này, tuy rằng nàng rất muốn từ chối, nàng muốn làm cho Lâm
Cẩn Dung vẫn giơ cao chén trà này, khiến tay mỏi chân đau, không thể không cầu
xin nàng chịu thua mới thôi. Nhưng tình thế ngay tại nơi này, Đào thị có thể trấn
an khen ngợi Lục Vân, nàng có thể nào thua kém Đào thị? Vì thế nàng tiếp nhận
trà của Lâm Cẩn Dung, thái độ cũng không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi khó
coi.
Không ai nhắc lại chuyện Lục Giam ở thôn trang, dường
như mọi cảm xúc không thoải mái đều xuất phát từ ấm lô hội, cũng chấm dứt từ
chuyện ấm lô hội.
La thị rốt cục được Lâm lão thái thái khuôn mặt tươi
cười tán thưởng một câu, vì thế âm thầm vui mừng. Chu thị ngồi đó xem diễn thực
buồn bực. Đào thị cảm xúc bình thường, bữa cơm này đối với nàng mà nói, chuyện
tốt hay chuyện xấu gì cũng chưa phát sinh. Mấy tiểu cô nương trẻ tuổi đều trầm
tư, chỉ có Lâm lão thái thái là vui vẻ nhất.
Rượu đông dương, vị nhẹ mà không nhạt, sâu mà không
ngọt, sắc vàng óng ánh, hương thơm nức mũi, phong vị tuyệt vời. Thật sự là rượu
ngon, Lâm Cẩn Dung liên tục uống ba bốn chén còn muốn uống thêm, đang định
uống, nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Lâm Cẩn Dung, mỉm cười buông chén
xuống, chỉ âm thầm tính toán, khi nào thì thừa dịp uống cho đủ. Trong cuộc sống
ở thôn trang, nàng đã học được cách nên đối tốt với bản thân mình một chút,
không cần quá hà khắc, bởi vì trên đời này, không ai có thể vì bản thân đau
lòng, không ai có thể thay bản thân khó chịu, chỉ sợ ngay cả thân thiết như cốt
nhục cũng không thể.
Đến lúc sắp chia tay tiễn đưa, khung cảnh hoà thuận
vui vẻ, tối thiểu ở mặt ngoài là như thế. Lục Vân cùng Lâm Lục lưu luyến chia
tay, rồi ôn nhu nói vài câu với Lâm Ngũ, sau đó đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung
cười nói: “Tứ tỷ tỷ, ca ca ta đã nói với ta, hoa đào hoa lê trên núi Thanh
Lương rất mỹ lệ, Thanh Lương tự có cổ bia đáng giá, cá hoa đào trong sông Thanh
Lương ăn rất ngon, còn nghe nói, trong Thanh Lương tự còn có ôn tuyền, có thật
vậy không?”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Đại để là do đã quen, ta không
cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bất quá mùa đông khi tuyết rơi xuống, ngâm mình
trong suối nước nóng thật sự rất thoải mái.”
Lục Vân đang muốn theo lời của nàng tiếp tục nghiên
cứu và thảo luận, chợt nghe Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn nói: “A Vân, cần phải
đi thôi.”
“Đến đây.” Lục Vân xinh đẹp hướng Lâm Cẩn Dung thè
lưỡi, vươn tay tháo một đóa hoa hồng trên búi tóc nàng xuống, cười nói: “Tứ tỷ
đóa hoa này thật là đẹp mắt, cho ta một đóa nha.” Sau đó cầm đóa hoa kia chạy
về phía Lâm Ngọc Trân.
Lâm Cẩn Dung đứng dưới đèn lồng trước Yên Hỉ cư, lẳng
lặng nhìn theo bóng dáng Lục Vân. Lâm Lục đi tới, nhẹ nhàng kề vai nàng, thấp
giọng nói: “A Vân xử sự thật khá. Rốt cuộc là do từ nhỏ theo cô cô xuất môn nên
đã được giao tiếp với nhiều người.”
“Đúng, ta tự thẹn với lòng.” Lâm Cẩn Dung đưa tay lên
đầu tháo đóa hoa hồng còn lại xuống, tùy tay vò nát, rồi ném xuống đất.
Lâm Lục ôm cây quạt, đánh giá động tác của Lâm Cẩn
Dung, mỉm cười: “Tứ tỷ, ta thực bội phục tỷ, tỷ dám nói chuyện với Phương ma ma
như vậy.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Lâm Lục quyến rũ cười: “Nếu
ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm thế.”
Dưới ngọn đèn, gương mặt non nớt của Lâm Cẩn Dung đã
có vài phần nghiên lệ, tươi cười này, quyến rũ đốn sinh, còn mang theo một cỗ
ưu thương không thể nói rõ. Lâm Lục không làm sao hình dung được cảm giác này,
chỉ kinh ngạc nghĩ, thật sự rất đẹp, vì thế câu nói: “Ở thôn trang kia chơi đùa
thích thú như vậy sao, khiến Nhị biểu ca vui đến quên cả trời đất?” không thể
thốt nên lời, trơ mắt nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm tay trong tay rời đi.