Sau giờ nghỉ trưa, trong Thính Đào cư một mảnh thanh
lương yên tĩnh, Lâm lão thái gia hỏi Lâm Đại lão gia Lâm Như Mẫn đang đứng thúc
thủ ở một bên: “Chuyện gì?”
Lâm Như Mẫn thật cẩn thận bưng chén trà nhỏ lên, cười
làm lành nói: “Bên ngoài nhiều ngày nay có lời đồn đãi. Tam đệ cùng Tam đệ muội
ở thành tây mua gần trăm khoảnh đất bị nhiễm phèn, bên ngoài mọi người đang chê
cười bọn họ điên rồi, tiền nhiều không biết dùng vào đâu. Đại sự như vậy, lúc
trước cũng không thấy bọn họ đề cập nửa câu, vì vậy không thể ngăn cản.”
“Đồ cưới của phụ nhân, ngươi quản được hay sao?” Lâm
lão thái gia buông chén trà, thản nhiên nói :“Ngươi là muốn hỏi ta, đất này có
thể mua hay không đúng không?”
Lâm Như Mẫn bị một lời của hắn chọc thủng, không khỏi
xấu hổ vạn phần, ngập ngừng nói: “Mảnh đất kia cũng không quá đắt, nếu thật có
thể thành ruộng tốt, tương lai nhà chúng ta cũng có thể dư dả hơn rất nhiều.
Nếu mua, chính là một số tiền không nhỏ, nếu không thể thành, tương đương với
trôi xuống sông xuống biển.” Lâm lão thái gia chậm rì rì nói: “Ngươi đã bốn
mươi mấy rồi, không thể cứ việc gì cũng tới hỏi ta. Đọc sách không được, là do
ngươi không có phúc khí, nhưng cũng không đến mức một chuyện nhỏ này cũng không
biết nên làm thế nào chứ.”
“Phụ thân giáo huấn đúng.” Lâm Như Mẫn từ trước đến
nay đều sợ hắn, nghe nói như thế còn có chút xấu hổ, không dám hỏi lại, ngượng
ngùng lui ra ngoài.
Lâm lão thái gia nhìn bóng dáng trưởng tử mà thở dài.
Hắn không đồng ý với việc kiếm lợi kinh doanh, trong
mắt hắn, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Nhưng trên đời này nhiều người đọc
sách như vậy, người có thể đi lên con đường làm quan dù sao cũng là số ít, mà
nay thế đạo, hôn nhân luận tiền tài, nếu không có vài phần gia sản, ngay cả
việc hôn nhân của nữ nhi cũng có vấn đề, lại càng không nói với phong trào hậu
táng, vô duyên vô cớ khiến người ta thêm bao nhiêu gánh nặng. Cho nên một vài
hành động nhỏ của nhóm nhi tức, không ảnh hưởng đến toàn cục hắn đều mắt nhắm
mắt mở cho qua. Nhưng mà trưởng tử chẳng những không thể thành công trên con
đường khoa cử, ngay cả gia nghiệp nhỏ nhặt ngày thường như vậy cũng phân vân
không biết giải quyết ra sao. Không khỏi khiến hắn rất thất vọng.
Lâm Thận Chi đang ngồi bên cửa sổ vùi đầu viết chữ
nghe tiếng quay đầu lại, buông bút nói: “Tổ phụ vì sao thở dài?”
Lâm lão thái gia mở to mắt nhìn tôn tử, trầm giọng
nói: “Tiểu lão Thất, con phải nhớ kỹ, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Con nhất
định phải chăm chỉ đọc sách, đừng cô phụ tâm huyết của ta!”
Lâm Thận Chi vội thẳng thân mình, đáp: “Vâng!”
Lâm Như Mẫn mặt xám mày tro trở về Phác Giản cư, vào
cửa liền cởi áo choàng nói: “Dâng trà, quạt, nóng chết lão gia ta.”
Chu thị nhanh bưng trà lên lên, hiền lành cầm cây quạt
phe phẩy, nhỏ giọng nói: “Thế nào rồi?”
Lâm Như Mẫn bình tĩnh nói: “Lão gia bảo ta tự mình làm
chủ.”
“Vậy làm thế nào mới tốt? Rốt cuộc mua hay không mua
đây?” Chu thị không khỏi thất vọng thở dài. Nếu không mua, sợ sẽ bỏ qua cơ hội
phát tài; Nếu dùng đồ cưới của nàng mua, lại sợ trôi xuống sông xuống biển nên
không dám mạo hiểm; Tốt nhất là lấy tiền chung để mua, là tiền tất cả mọi người
cùng góp vào, tổn thất của cá nhân sẽ xuống đến mức thấp nhất, mặt khác, buôn
bán lời thì mọi người đều kiếm được tiền, chỉ sợ Đại phòng sẽ phải gánh trách
nhiệm, vì thông tin chính xác chưa có, cần phải có lão thái gia lên tiếng, sau
này cũng không sợ Nhị phòng bỏ đá xuống giếng. Ai ngờ lão thái gia không tỏ
thái độ gì.
Lão gia bảo hắn tự làm chủ, nhưng cũng chưa nói phản
đối không được mua. Lâm Như Mẫn trầm mặc hồi lâu, cắn răng nói: “Mua đi! Mượn
tiền chung để mua!”
Chu thị vội hỏi: “Mua bao nhiêu?”
“Cũng mua một trăm khoảnh! Dùng mấy ngàn lượng bạc La
thị đưa tới để dùng.” Lâm Như Mẫn vươn một đầu ngón tay quơ quơ: “Buổi tối nàng
bảo phòng bếp chuẩn bị vài món đồ ăn ngon, rượu ngon, ta thỉnh lão Nhị, lão Tam
qua ăn cơm.”
Bữa cơm này là muốn thương lượng chuyện mua bán, Tam
phòng chắc chắn sẽ đồng ý mua, Nhị phòng tất nhiên sẽ không phản đối, nếu xảy
ra sai lầm, Đại phòng chẳng những không phải chịu trách nhiệm, còn có thể lưu
lại hiền danh. Chu thị ngầm hiểu cười: “Được.”
Như Lâm Như Mẫn mong muốn, ở tiệc rượu, Lâm Tam lão gia
quả nhiên đồng ý, thổi phồng gần như thủng trời, luôn miệng nói đều là Đào
Thuấn Khâm khôn khéo có năng lực thế nào, cho tới bây giờ chưa từng để thua
thiệt, còn đề nghị mua nhiều một chút, mọi người cùng nhau phát tài. Nhị lão
gia chỉ cười, nói ca ca đệ đệ quyết định thế nào thì cứ làm như thế, hắn không
có ý kiến.
Lâm Như Mẫn cuối cùng giải quyết dứt khoát, quyết định
mua một trăm khoảnh, hắn đem tin tức này báo cho Lâm lão thái gia biết, thuật
lại mấy câu trọng điểm của Lâm Tam lão gia đã nói, Lâm lão thái gia chỉ nở nụ
cười, thản nhiên nói: “Còn nhiều việc phải lo, cần gì đến nỗi này.”
Lâm Như Mẫn hé ra mặt đỏ bừng, lại không thể nào biện
bạch. Hắn hiểu được lão thái gia là nhìn thấu hắn sợ chịu trách nhiệm, nhưng
vẫn muốn kiếm tiền, vốn đầy bụng ủy khuất, hắn từ nhỏ một lòng đọc sách, có
điều không thành công, vì vậy đã chết tâm, muốn để ý gia nghiệp lại kinh doanh
không tốt, lão thái thái cưng Nhị phòng, La thị lại là chất nữ bên ngoại của
bà, tùy thời đều muốn nói xấu Đại phòng, hắn làm trưởng tử thật sự rất mệt.
Lâm lão thái gia thấy hắn tội nghiệp đứng ở nơi đó,
trong lòng càng phiền, phất phất tay: “Ngươi đã làm gì thì cứ làm như thế. Nhớ
kỹ ngươi là trưởng tử, là huynh trưởng.”
Lâm Như Mẫn có được lời này mới yên tâm. Hắn vốn tính
sang ngày thứ hai sẽ đi mua, có điều Chu Mại sai gã sai vặt tới nói, sinh thần
của Chư tiên sinh sắp đến, thỉnh hắn hỗ trợ việc tặng lễ vật. Thư hương dòng
dõi, tôn sư trọng đạo là đại sự, hắn không thể không tạm buông chuyện này xuống
đến dự sinh thần của Chư tiên sinh, Chư tiên sinh thực cho hắn mặt mũi, giữ hắn
lại hai ngày.
Đến khi hắn trở về, đã qua bốn ngày, tới tìm người
trong nha môn để thương lượng, mới phát hiện đất bị nhiễm mặn lại tăng giá,
tăng tới 160 văn tiền một mẫu, hơn nữa chỗ hắn coi trọng đã có chủ, muốn mua
phải tới chỗ xa xôi hơn để xem xét. Sau khi nghe ngóng, mới biết được trong mấy
ngày nay, Nhị phòng lấy danh nghĩa của La thị đã lặng lẽ mua mấy chục khoảnh,
Ngô gia cũng mua hai trăm khoảnh, Lục gia lão thái gia cũng tham gia, mua hơn
hai trăm khoảnh, giá chính là vì vậy mà tăng cao, chỗ thuận lợi lại bị bọn họ
giành trước.
Nói tới ba người nhà Ngô, Lâm, Lục ở Bình Châu, trước
mắt nghèo nhất chính là Lâm gia, hai nhà khác có tiền, tùy tiện có thể bỏ ra
mấy ngàn lượng bạc cũng không có việc gì, Lâm gia làm sao có nhiều tiền nhàn
rỗi như vậy? Lâm Như Mẫn tức giận đến hộc máu, đầu tiên là hận thấu Lâm Tam lão
gia mồm rộng, tiếp theo lại hận phu thê Lâm Nhị lão gia giảo hoạt ích kỷ lãnh
huyết, chỉ lo bản thân được lợi, cũng không nghĩ đến thay người trong nhà mua
đất, còn có huynh đệ nào vô dụng, ích
kỷ hơn thế nữa đây?
Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn phải mua, Lục gia
cùng Ngô gia đều mua rồi, điều này có ý nghĩa gì? Tất nhiên là có cơ hội kiếm
tiền. Lại thấy Nhị phòng, Tam phòng đều có đất, bọn họ không mua rất chịu
thiệt, tương lai phân gia, thua kém hơn hai phòng khác là chuyện nhỏ, mấu chốt
là tài sản cho con cháu, vì thế cùng Chu thị thương lượng, cắn răng cũng mua
thêm mấy chục khoảnh.
Chu thị thật sự hối hận, càng xem sổ sách càng hối
hận, càng xem càng khổ sở, sớm biết như vậy, nàng nên quyết định thật nhanh,
thừa dịp những người khác còn chưa biết mà mua về, địa thế nàng có thể chọn
lựa, mà giá cả cũng không khác biệt lắm so với lúc Lâm Tam lão gia ngốc tử kia
mua, chỉ khoảng 80 văn tiền. Hiện tại thì sao, giá gần như gấp đôi. Chu thị xoa
ngực, lòng chua xót nói không nên lời.
Lâm Đại lão gia an ủi nàng: “Đừng khổ sở, đừng khổ sở,
không phải như vậy cũng sẽ không biết mảnh đất này có thể mua, tuy rằng dùng
nhiều tiền hơn, nhưng tốt xấu cũng thấy an tâm……” Nói đến điều này, hắn cũng
không thể nói thêm được nữa. Nói vậy nếu để lão thái gia biết được, lại là
chuyện mà hắn không thể làm chu toàn.
Lúc Lâm Cẩn Dung biết được việc này, đã qua gần một
tháng.
Lâm Cẩn Âm cười đến mặt mày loan loan nói: “Ta còn nói
Đại bá mẫu vì sao gần đây luôn một bộ dạng tức giận khó coi, Đại bá phụ vì sao
luôn khó chịu Nhị phòng, mà nhìn phụ thân cứ như muốn xông vào đánh vài cái
vậy. Hóa ra là vì điều này. Cái này gọi là tự lấy đá đập vào chân mình. Chiêm
tiền cố hậu(nếu
cứ ngần ngừ ngó trước trông sau thì việc chẳng thành), chút
mệt cũng không chịu ăn lại muốn chiếm hết lợi lộc, trên đời này sao có chuyện
dễ dàng như vậy?”
Lâm Cẩn Dung không khỏi mỉm cười, chuyện dẫn nước sông
Chử giang về cũng không phải là chuyện chắc chắn.
Lúc trước chỉ có một mình nàng, đành ngoan ngoãn chờ
thời vận đến, hợp tình hợp lẽ trở thành ruộng tốt. Nhưng hiện tại cũng không
giống như vậy nữa, các phú gia trong thành Bình châu cơ bản đều mua đất bị
nhiễm mặn vào tay, ai sẽ nguyện ý để tiền của mình vô duyên vô cứ trôi xuống
sông xuống biển đây? Còn có Đào Thuấn Khâm, ai dám chắc hắn không mua thêm một
mảnh đất bị nhiễm mặn nào ở Thanh châu? Nếu đất bị nhiễm mặn rơi hết vào tay
các phú gia ở Bình châu, Thanh châu, có lẽ không cần đợi đến thời điểm kia, đã
có người trước tiên thúc đẩy đại sự này.
Đảo mắt trời vào thu, Đào thị đã sớm chuẩn bị tốt, bẩm
với Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái, dự kiến qua tiết Trung thu sẽ cùng
Lâm Tam lão gia mang theo Lâm Cẩn Dung, Lâm Thận Chi đến Thanh châu dự lễ sinh
thần của Ngô thị.
Hoàng di nương từ chỗ của Lâm Tam lão gia biết được
việc này của Đào thị còn muốn thay Lâm Diệc Chi tìm một nhà để định hôn phối,
không khỏi khẩn trương, có tâm muốn theo Đào thị, lại hiểu không có khả năng,
vì vậy đến cầu Lâm Cẩn Dung thay nàng nói tốt vài câu.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên đáp ứng. Nàng đương nhiên sẽ
giúp đỡ Đào thị thay Lâm Diệc Chi tuyển thê. Kiếp trước, hôn sự của Lâm Diệc
Chi không phải do Đào thị làm chủ, mà là Chu thị, nàng ta họ Phạm, người Thanh
châu, thông qua một cửa kia của Lâm lão thái thái, trực tiếp thông tri Đào thị
chuẩn bị sính lễ, cưới người vào cửa.
Phạm thị cùng Lâm Diệc Chi đều là thứ xuất, tính cách
tối tăm, hàng năm trên mặt thường không thấy tươi cười, hầu hạ Đào thị ở mặt
ngoài tuy không có gì để chê trách, nhưng sau lưng lại luôn tính kế Lâm Thận
Chi. Tóm lại là một loại người khiến người ta không thoải mái, cả đời này, có
nàng ở đây, Phạm thị đừng nghĩ đến vệc vào cửa Lâm gia!
Mới qua mười lăm tháng tám, Thái Minh phủ liền truyền
đến tin tức, Lục Giam cùng Ngô Tương đều đã thi đỗ. Ngô Tương đỗ Trạng Nguyên,
Lục Giam đứng thứ hai, Lâm gia Tam thiếu gia miễn cưỡng đứng cuối cùng, Tứ
thiếu gia thì thi rớt.
Hai nhà Ngô, Lục vô cùng vui mừng, Lâm gia lại lặng
yên không một tiếng động, hạ nhân đi đường cũng không dám bước thành tiếng.
Lâm lão thái gia vừa tức giận lại uể oải, trong các
tôn tử, trưởng tôn, thứ tôn khảo thí mới miễn cưỡng đỗ được cử nhân, nhưng đã
là cực hạn, hắn sớm không hề hy vọng. Tam tôn tử khảo thí hai lần rốt cục mới
đỗ, thứ hạng còn xấu hổ như vậy, Tứ tôn tử càng khiến người phẫn nộ. Đã bao năm
nay, hắn chưa từng tức giận như vậy?
Vì thế một ngày này Lâm Thận Chi bị bắt ở lại Thính
Đào cư tới giờ thắp đèn mới cho ra, cơm chiều ăn hai chén còn muốn ăn thêm. Đào
thị sợ hắn chống đỡ không được, đè nặng không cho ăn, không khỏi đau lòng,
thường nhỏ giọng oán giận vài câu.
Lâm Thận Chi lại chớp mắt cười nói: “Tương lai con
muốn giống như Ngô Nhị ca, còn muốn làm quan, chịu chút đau khổ thì có là gì?”
“Được, nương sẽ chờ con tên đề bảng vàng.” Đào thị
trìu mến nhéo nhéo mũi hắn, gọi Cung ma ma tới để thương lượng: “Không thể
không chuẩn bị một phần hậu lễ cho Ngô gia, lại đi hỏi hai phòng khác định
chuẩn bị lễ thế nào cho Lục gia, chúng ta tùy tâm, không cần nhiều, nhưng cũng
không được ít.” Lại thấp giọng than thở với hai nữ nhi: “Đúng là, cô cô của các
con vận khí thật tốt.”
Lâm Cẩn Dung ở một bên không khỏi cảm thấy hoảng hốt.