Thái dương vừa mới ló ra khỏi đường chân trời, hai nhà
Ngô, Lâm đã xuất phát từ Bình châu, theo quan đạo đi về phía tây, không nhanh
không chậm hướng tới Thanh châu.
Khi đã cuối thu, sáng sớm không khí có chút lạnh lẽo.
Lâm Thận Chi chưa được xuất môn đi xa bao giờ, không nhịn được vén rèm cửa sổ lên
để ngắm phong cảnh, gió lạnh thổi vào trong xe, Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị không
hẹn mà cùng kéo nhanh áo choàng, nhưng đều ăn ý không ngăn cản hắn, mà cũng
nhân tiện ngắm phong cảnh bên đường.
Chưa được bao lâu, cây cối dần dần trở nên thưa thớt,
một mảnh kéo dài không thấy điểm cuối, phía đông có mấy bụi cây, phía tây lộ ra
một khối đất, giống như người bị bệnh chốc đầu dần dần tiến vào tầm nhìn của
mọi người. Lâm Thế Toàn giục ngựa tiến lên: “Tam thẩm nương, Tứ muội muội, đây
là phiến đất bị nhiễm mặn ở tây thành.”
Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị hoàn toàn lên tinh thần ngó
ra nhìn bên ngoài, Đào thị ôm chặt Lâm Thận Chi: “Thận Chi, cữu phụ con tặng
cho con khối đất này.”
Lâm Thận Chi vươn cổ ra nhìn: “Đâu? Đâu?”
Lâm Thế Toàn săn sóc sai người dừng lại xe ngựa, cầm
roi ngựa chỉ về phía xa: “Nhìn nơi đó, có tấm bia đá màu trắng kia. Là mảnh đất
Tam thúc phụ đã mua.”
Lâm Cẩn Dung căn bản không thấy rõ, Đào thị cũng không
thể thấy rõ, chỉ có Lâm Thận Chi làm ra vẻ hiểu biết hỏi: “Là nơi đó sao?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ tay hắn chỉ: “Làm gì vậy?
Căn bản không nhìn thấy? Tại sao lại học tính tình này vậy?”
Lâm Thận Chi thẹn thùng cười, hướng Lâm Thế Toàn vươn
tay: “Toàn ca ca, huynh ôm ta cưỡi ngựa đi, mang ta qua đó chỉ cho ta xem.” Hắn
tuổi còn nhỏ, cùng đường huynh trong nhà ít khi tiếp xúc, cũng không hay chơi
đùa, cho nên, sau khi được Lâm Thế Toàn ôn hòa săn sóc vài lần, hắn rất thích
Lâm Thế Toàn.
Lâm Thế Toàn thấy Đào thị không nói lời nào, liền
khuyên nhủ: “Tiểu Thất đệ, sương sớm lạnh, chúng ta vội vã đi đường, trở về sẽ
ngắm sau được chứ?”
“Sương sớm lạnh thì làm sao? Nam tử hán đại trượng
phu, sao có thể giống như nữ nhân ngồi yên trong xe ngựa? Tối nay đến Thanh
châu cũng vẫn kịp mà.” Ngô Tương lưu loát từ trên xe ngựa nhảy xuống, vươn tay
hướng gã sai vặt Nhiễm Mặc duỗi ra, Nhiễm Mặc liền ngoan ngoãn xuống ngựa, đem
cương cùng roi ngựa đặt vào trong tay hắn.
Ngô Tương giục ngựa tiến lên, đến chỗ Lâm Thế Toàn thì
đứng lại, hướng Đào thị thi lễ, cười nói: “Cô cô, đọc vạn quyển sách cũng không
bằng đi vạn dặm đường, để tiểu Thất đệ cùng ta cưỡi ngựa một lát, nhìn ngắm
phong cảnh, hưởng chút gió lạnh, đối với hắn chỉ có lợi.” Hắn gọi theo Đào
Phượng Đường, cho nên cũng gọi Đào thị là cô cô.
Đào thị tuy rằng lo lắng trời lạnh sẽ ảnh hưởng đến
sức khỏe của Lâm Thận Chi, lại không muốn khiến Ngô Tương mất mặt, liền mỉm
cười, xem như đáp ứng. Lâm Thận Chi vui mừng vô cùng, cơ hồ là dùng cả tay cả
chân trèo lên lưng ngựa của Ngô Tương, Ngô Tương đợi cho hắn ngồi yên, dùng sức
đập vào bụng ngựa một cái, cười ha ha hướng phía trước chạy đi.
Đào thị vốn tưởng rằng Ngô Tương chỉ ôm Lâm Thận Chi
chơi một chút, cũng không nghĩ hắn lại cho ngựa chạy nhanh như vậy, nhất thời
sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội lên tiếng sai người chạy nhanh đuổi theo.
Quản sự đắc lực của hai nhà Lâm, Ngô thấy thế cũng vung roi ngựa theo sau.
Lâm Cẩn Dung theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy
ánh nắng buổi sớm chiếu lên thân ảnh Ngô Tương một mảnh vàng óng sáng lạn, hăng
hái nói không nên lời. Nàng hâm mộ khe khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt, hướng Lâm
Thế Toàn cười: “Tam ca, dọc theo đường đi sẽ khiến huynh vất vả rồi.”
Lời này của nàng ý tứ phức tạp, Lâm Thế Toàn nghe hiểu
được, cũng không để ý, chỉ mỉm cười: “Không có việc gì, ta rất cao hứng.” Lại
an ủi Đào thị: “Tam thẩm nương chớ hoảng sợ, Ngô Nhị thiếu gia cưỡi ngựa thành
thạo, không phải là người không biết nặng nhẹ, chỉ muốn chọc cho tiểu Thất đệ
vui vẻ mà thôi.”
Đào thị thấy Ngô Tương quả nhiên dần dần chậm lại tốc
độ, các quản sự cũng đuổi kịp, nên an tâm hơn, ha ha cười, nói: “Thế Toàn ngươi
nói ta nhát gan như vậy, sẽ khiến người ta xem thường đi.”
Nàng nói như thế không phải không có nguyên nhân. Lâm
Thế Toàn lần này có thể đến Thanh châu thật không dễ, Lâm Tam lão gia thấy Đào
thị không mang theo Lâm Diệc Chi đi, ngược lại muốn dẫn hắn theo thì thập phần
bất mãn. Nói là, nhi tử nhà mình không mang theo để hai bên quen mặt, lại muốn
dẫn người ngoài đi để chiếm tiện nghi, là đạo lý gì chứ. Lại cười lạnh, bảo Đào
thị đừng luôn nghĩ đến việc giúp đỡ người bên ngoài, tương lai dưỡng lão cần
người chăm sóc hay trước lúc lâm chung, chỉ có thể dựa vào Lâm Diệc Chi, Lâm
Thế Toàn không thể nào làm như vậy. Ai biết đều nói phụ tử hắn có chủ ý, cũng
chỉ có Đào thị xuẩn ngốc, mới có thể cầm trứng thối mà coi là bảo bối.
“Người khác đều xuẩn, chỉ có ngươi thông minh nhất!
Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung ta đã có nhi tử thân sinh, sao dám
trông cậy vào người bên ngoài!” Đào thị nổi trận lôi đình: “Thế Toàn là ca ca
ta mời hắn đến, cũng không phải là ta tính kế muốn cho hắn đi chiếm lợi gì. Ta
thật ra muốn đem bảo bối trưởng tử của ngươi tới Thanh Châu, có điều người ta
lại không mời hắn! Cũng không thể bảo ta đem già trẻ lớn bé cả nhà mang theo
đến nhà người ta vui chơi chiếm tiện nghi chứ? Ngươi có mặt mũi, ta lại không
có mặt mũi hay sao!”
Nàng lúc trước sớm đã bị Lâm Cẩn Dung thuyết phục, một
lòng muốn cho Lâm Thế Toàn đi học bản sự, tương lai sẽ giúp đỡ Lâm Thận Chi,
vốn không định mang Lâm Thế Toàn đi, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dẫn Lâm Diệc
Chi đi. Nàng về nhà mẹ đẻ, lại dẫn theo con vợ kế đi cho chướng mắt làm gì a?
Ăn cũng không ngon miệng. Cho dù lúc trước còn có chút do dự, bị mấy lời này
của Lâm Tam lão gia kích động tức giận vì vậy quyết định mang Lâm Thế Toàn đi.
Lâm Thế Toàn tất nhiên cũng hiểu được chuyến xuất môn
đến Thanh châu này thật không dễ dàng, lặng im một lát, giương mắt nhìn Đào thị
nghiêm túc nói: “Tam thẩm nương người yên tâm, ta sẽ cố gắng, sẽ không khiến
người thất vọng.”
Mới nói, chợt nghe phía sau người kêu gọi: “Toàn thiếu
gia, Tam lão gia có việc tìm người.” Hắn chỉ là một thân thích sống dựa vào Lâm
gia, vì để phân biệt cách gọi với Lâm gia Tam thiếu gia, hạ nhân Lâm gia đều
gọi hắn là Toàn thiếu gia.
“Ta đây đi trước, có việc gì thì sai người gọi ta một
tiếng.” Lâm Thế Toàn cũng vung roi ngựa, chạy ra nghe Lâm Tam lão gia phân phó.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thúc thủ đứng ở phía trước xe
ngựa của Lâm Tam lão gia, cung kính nghe Lâm Tam lão gia nói chuyện, ánh mắt
không khỏi buồn bã. Tình hình thế này nàng đã dự kiến, với thân phận của Lâm
Thế Toàn, đã sớm khiến hắn có địa vị xấu hổ ở Lâm gia, ở mặt ngoài người khác
còn gọi hắn một tiếng “Toàn thiếu gia”, trên thực tế hắn còn không bằng một
quản sự được sủng ái có thể diện, sau lưng không thiếu người
châm chọc cùng ám
toán. Nàng thực lo lắng, sợ Lâm Thế Toàn chịu không nổi, hoặc là sinh oán hận,
hoặc là mất đi ý chí chiến đấu, không được như ý nguyện của nàng lúc trước nữa.
Tuy nhiên, tên đã bắn ra khỏi nỏ cũng không thể thu hồi, đã bắt đầu bước trên
con đường này, vô luận như thế nào chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía
trước. Đi được thì tiếp tục đi, không thể được, cũng chỉ đành tự nhận thời vận
không tốt, tính toán cách khác mà thôi.
Đi được chừng nửa canh giờ, mới nhìn thấy hai quản sự
của Ngô gia chờ ở bên đường, còn Ngô Tương cùng Lâm Thận Chi và hai quản sự
khác lại không thấy tăm hơi. Đào thị khẩn trương: “Nhanh đi hỏi một chút là
chuyện gì xảy ra? Người chạy đâu rồi?” Không khỏi lại âm thầm oán giận quả
nhiên Ngô Tương là người hay gây chuyện, thật sự khó quản lý.
Một quản sự của Ngô gia đi lên đáp lời: “Nhị thiếu gia
mang Thất thiếu gia đi làm quen với nông thôn một chút, sẽ không trì hoãn lâu
lắm, thỉnh Tam phu nhân không cần chờ hắn, hắn sẽ dẫn Thất thiếu gia đuổi
theo.”
Tiểu hài tử nhà phú quý được nuông chiều quá mức, như
vậy thật không tốt, người có kinh nghiệm luôn có chủ ý này – hài tử nông dân vì
sao ăn bậy nghịch ngợm không sinh bệnh lại còn rất khỏe mạnh? Chính là bởi vì
thường xuyên quen làm việc tự do chơi đùa a, cho nên để tiểu hài tử nghịch ngợm
một chút mới tốt. Không nghĩ tới Ngô Tương lại tìm một cái cớ như vậy, Lâm Cẩn
Dung buồn cười đồng thời khuyên nhủ Đào thị: “Hơn phân nửa là tiểu Thất đệ tò
mò. Hắn ít khi được xuất môn, ngày thường luôn bị tổ phụ quản chặt, không bằng
để hắn thoải mái một chút, đỡ phải thành con mọt sách. Đã có người đi theo, hẳn
là không có trở ngại gì.”
Đào thị nhíu mày nói: “Ta cũng không phải không biết
đạo lý này, nhưng sự tình phải phân biệt nặng nhẹ. Cứ chậm trễ như vậy, bỏ lỡ
trạm dịch, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không có, không thể ở vùng hoang vu này
ngủ lại được.”
Đang gọi người đi tìm, phía sau Lâm Tam lão gia lại
sai Lâm Thế Toàn tới hỏi rốt cuộc có chuyện gì, vì sao lại ngừng lại, vì sao
còn chưa đi?
Đào thị tức giận nói: “Ngươi đi nói với hắn, Ngô gia
Đại phu nhân nhờ ta chiếu cố Ngô Nhị thiếu gia, được người khác phó thác, hiện
nay ta muốn chờ Ngô Nhị thiếu gia, hắn nếu sốt ruột, thì cứ tự mình đi trước
đi. Không có hắn chúng ta cũng có thể đi đến Thanh châu.”
Lâm Thế Toàn xấu hổ cười, vừa muốn quay lại bẩm với
Lâm Tam lão gia, Lâm Cẩn Dung không muốn nhìn hắn khó xử, nhân tiện nói: “Tam
ca, quản sự đi tìm Ngô Nhị ca vị tất hắn đã nghe lời bọn họ, không bằng làm
phiền huynh đi tìm Ngô Nhị ca, nói chúng ta đi chậm chờ bọn họ.” Cũng không chờ
Đào thị đáp lời, trực tiếp gọi gã sai vặt của Lâm Tam lão gia tới đây: “Ngươi
đi bẩm với Tam lão gia, lập tức đi trước đi.”
Lâm Thế Toàn cũng nghe theo an bài của Lâm Cẩn Dung,
tự đi tìm Ngô Tương cùng Lâm Thận Chi. Xe ngựa lại xuất phát, Đào thị cũng đã
không còn tâm tình tốt như ban đầu, phụng phịu sinh hờn dỗi, âm thầm đem tổ
tông mười tám đời của Lâm Tam lão gia lần lượt ân cần thăm hỏi.
Đi một chút lại ngừng, qua nửa ngày, đám người Ngô
Tương mới đuổi theo. Ngô Tương tự mình đem Lâm Thận Chi đưa lên xe, nói với Đào
thị hai câu khách khí nói, hướng Lâm Cẩn Dung lặng lẽ làm khẩu hình: “Muội chờ
đấy.”
Lâm Cẩn Dung còn chưa phản ứng kịp, Lâm Thận Chi mặt
đỏ bừng nắm cánh tay nàng hưng phấn mà nói: “Tứ tỷ tỷ, chơi thật vui a! Không
nhận ra đầu trời cuối đất! Còn có núi cao thật lớn, đáng tiếc nhìn thì tưởng
gần, trên thực tế rất xa, không có cơ hội đến đó du ngoạn! Tứ tỷ tỷ, thật nhiều
chim chóc, ta nhìn thấy chim nhạn, thật sự xếp thành một chữ nhân(giống chữ V)! Ta
còn thấy được hai hùng ưng, thật lớn a! Tứ tỷ tỷ, ta nghe thấy tiếng dế kêu,
nhưng ta cùng Ngô Nhị ca tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, Toàn ca ca rất lợi
hại, hắn bắt được một con, nhưng sau đó lại thả nó đi, nói là chúng ta đi
đường, không thể nuôi nó, nếu chết sẽ rất đáng tiếc ……”
“Thật vậy chăng? Thật tốt.” Lâm Cẩn Dung hoàn toàn có
thể thể tưởng tượng được Lâm Thận Chi hàng năm bị nhốt trong nhà, đột nhiên
thấy được thiên nhiên rộng lớn, có thể thân cận với hoa sơn cỏ dại gió mát nắng
ấm, cảm giác này vừa kích động vừa vui mừng.
Đào thị lại phụng phịu nói: “Con không được lại cùng
Ngô Nhị ca vui chơi! Đây là đang đi đâu chứ, các con cứ hồ nháo, đường đi hai
ngày phải mất bốn ngày mới xong! Khi nào thì mới đến Thanh châu đây?”
Lâm Thận Chi trơ mặt ra ngã vào lòng Lâm Cẩn Dung:
“Sinh thần của cữu mẫu là tận sáu ngày sau, tới kịp mà.” Lại nghiêng thân, nằm
úp sấp trong lòng Đào thị, dùng sức dụi nàng: “Nương, để con cùng Ngô Nhị ca
ngồi chung một xe đi? Hắn vừa rồi bảo Toàn ca ca ngồi trong xe hắn. Con cũng
muốn sang!”
Đào thị định cự tuyệt, Lâm Cẩn Dung lại khuyên nhủ:
“Để hắn đi đi, nam hài tử nên thường xuyên ở chung với các ca ca mới tốt.”
Lâm Thận Chi lại mềm giọng xin xỏ, Đào thị liền dí tay
vào trán của hắn uy hiếp: “Nếu lại phát sinh chuyện vừa rồi, đừng mơ tưởng đòi
ta đáp ứng con thêm gì nữa.”
Lâm Thận Chi vui mừng vâng dạ, Lâm Cẩn Dung dán bên lỗ
tai hắn nói: “Đệ nhớ để ý, nếu có người khó dễ Toàn ca ca, nhớ phải nói với
ta.”