“Khụ! Đang nói cái gì vậy? Sao lại cao hứng như thế?”
Lâm Tam lão gia ho khan một tiếng, lúc lắc đi vào, mắt thấy Ngô Tương, càng
nhìn càng thích, nhìn Lâm Cẩn Dung cũng cảm thấy thuận mắt hơn bình thường.
Lâm Cẩn Dung đứng dậy nhường chỗ ngồi, rót cho hắn một
chén trà: “Đang nói về Dương Mạt.”
“Dương Mạt?” Lâm tam lão gia chỉ gặp Dương Mạt hai
lần, cũng không nhớ rõ, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu mới hiện ra gương mặt mơ
hồ, liền hỏi Ngô Tương: “Là người nhà của cữu phụ ngươi chăng?”
Ngô Tương mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Tam lão gia vuốt ria mép bên môi, ánh mắt vòng vo
chuyển: “Ta nhớ rõ nàng năm rồi thường ở tại nhà ngươi?”
Ngô Tương lại gật đầu: “Mẫu thân không có nữ nhi, thập
phần yêu thương nàng, thường xuyên bảo nàng đến nhà chơi.”
Lúc Ngô Tương nói đến Dương Mạt, biểu tình vui sướng,
khẩu khí thân thiết, Lâm Tam lão gia nhận thấy rõ ràng, nói bóng nói gió: “Ta
nhớ rõ nàng cùng A Dung tuổi cũng xấp xỉ nhau, từ Giang Nam đến Bình Châu tuy
rằng không phải rất xa, nhưng cũng không gần, nàng là một tiểu cô nương tới tới
lui lui, trên đường đi thật không dễ dàng? Nàng thường xuyên tới ở nhà ngươi,
thân phụ mẫu của ngươi cũng chấp thuận sao?” Kỳ thật hắn muốn hỏi là, Dương Mạt
đã đính hôn hay chưa? Có thể đính ước với Ngô Tương, để hai nhà thân càng thêm
thân không?
Có bệnh sao, tự nhiên chú ý đến việc riêng của tiểu cô
nương nhà người ta, Ngô Tương nhìn thấy ánh mắt gian tà của Lâm Tam lão gia,
một bộ dáng liều mạng hỏi, vốn không thích thú, đành cau mày có lệ nói: “Cũng
không có gì.”
Lâm Tam lão gia lại hỏi: “Nàng lúc này còn ở nhà ngươi
không?”
Ngô Tương lại càng không bình tĩnh nói: “Không biết.”
Lâm Cẩn Dung vội ngắt lời: “Phụ thân, nương đến rồi,
ăn cơm không?”
Lúc ăn cơm thì không nói chuyện, Lâm Tam lão gia từ
nhỏ đã chịu sự giáo dục này, có điều hôm nay khác thường ngày, hắn có hứng thú
đối với Ngô Tương, trong chốc lát hỏi cái này, trong chốc lát hỏi cái kia, còn
khuyên Ngô Tương ăn món gì, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng. Đào thị nhìn hắn vài
lần, hắn cũng không có cảm giác.
Ngô Tương ngày xưa được người khen ngợi thổi phồng đã
quen, ban đầu cũng không cảm thấy thế nào, nhưng hành động của Lâm Tam lão gia
quá mức rõ ràng, cùng với biểu tình xấu hổ cổ quái của Lâm Cẩn Dung cùng Đào
thị, liền cảm thấy có chút quái dị, vội vàng ăn miếng rồi buông đũa, lấy cớ nói
mình no rồi, đứng dậy né ra ngoài.
Lâm Tam lão gia thấy vậy liền phân phó Đào thị: “Đang
là thời điểm trưởng thành cao lớn, sao mới ăn mấy miếng đã ngừng? Không phải do
không hợp khẩu vị đấy chứ? Ngươi sai người đến hỏi xem, hắn thích ăn cái gì, dù
thế nào cũng tìm cách nấu cho hắn ăn.”
Đào thị không biết suy nghĩ trong lòng hắn, theo bản
năng nghĩ đến hắn đang lấy lòng tân Trạng nguyên, liền nhíu mày nói: “Trên
đường vốn điều kiện gian khổ, lại có người nhà hắn đi theo, những gì có thể làm
đã làm rồi, còn có thể như thế nào nữa? Nếu hắn nói hắn muốn ăn bào ngư vi cá,
ngươi bảo ta từ đâu biến ra cho hắn?”
Lâm Tam lão gia liền dựng thẳng lông mày nói: “Nữ tắc,
ngươi hiểu được cái gì?! Cho dù là biến không được, hỏi một tiếng thì đã làm
sao? Hắn lại là người không hiểu chuyện thư thế sao?”
Thanh âm của hắn không nhỏ, đúng là không hề e ngại hạ
người Lâm gia ở bên ngoài nghe thấy, Đào thị phiền chán vô cùng, nhưng cũng
không thể từ chối, liền gọi Cung ma ma: “Ngươi đi hỏi xem Ngô Nhị thiếu gia
thích ăn cái gì, tìm cách nấu cho hắn ăn.”
Lâm Tam lão gia lúc này mới vừa lòng, liếc mắt nhìn
Lâm Cẩn Dung đang vùi đầu ăn cơm một, lời nói thấm thía với Đào thị: “Làm vậy
là đúng rồi, quan tâm nhiều một chút mới tốt. Ta chốc nữa còn muốn cùng hắn đàm
luận thi văn, cũng miễn cho trên đường tịch mịch.” Còn nói với Lâm Thận Chi:
“Đừng thăm ăn, cũng cùng Ngô Nhị ca học bản sự đi……” Trạch tế làm tiến sĩ, chức
vị tiến sĩ của Ngô Tương dễ như trở bàn tay, nếu có thể đoạt hiền tế này về,
xem Đại phòng cùng Nhị phòng còn dám coi thường hắn không?
Lâm Thận Chi bưng bát dùng sức nuốt một ngụm cơm
xuống, buồn bã ỉu xìu lên tiếng: “Nga.”
Đào thị nhìn thấy bộ dạng Lâm Thận Chi như vậy, không
khỏi chán ghét trừng mắt nhìn Lâm Tam lão gia một cái, thầm nghĩ ngươi có tư
cách gì cùng người ta đàm luận thi văn? Lại sợ ầm ý sẽ khiến người ngoài chê
cười, đành phải cố gắng nhịn xuống.
Đàm luận thi văn? Chẳng lẽ hắn không nhận ra Ngô Tương
đối với hắn đủ loại hèn mọn cùng có lệ không kiên nhẫn sao? Lâm Cẩn Dung trong
lòng sinh ra cảm giác vô lực, trầm trọng thở dài, đột nhiên cảm thấy no rồi,
nửa chén cơm còn lại không thể nuốt nổi.
Lại nói Ngô Tương đi ra bên ngoài, thấy Lâm Thế Toàn
bưng cái chén lớn cùng các quản sự ngồi vây quanh trước bàn ăn cơm, liền tiến
lên hỏi thăm: “A Toàn, tại sao không vào cùng chúng ta ăn điểm tâm?”
Lâm Thế Toàn mỉm cười: “Ta vừa có việc, sợ quấy rầy
các ngươi ăn cơm, nên không đi vào.” Không muốn có người bắt bẻ, không có việc gì
hắn không muốn xuất hiện trước mặt Lâm Tam lão gia. Vấn đề ăn cơm này, cùng ai
ăn mà chẳng được?
Ngô Tương nghĩ đến Lâm Tam lão gia hay gây khó dễ,
không khỏi lộ ra một tươi cười ngầm hiểu: “Vậy ngươi từ từ ăn, ăn nhiều một
chút.” Sau đó hướng Nhiễm Mặc đang ngồi ăn cơm một bên ra hiệu: “Lấy bánh hạt
dẻ và bánh phù dung ra, lại pha trà ngon cho ta.”
Nhiễm Mặc ngạc nhiên nói: “Thiếu gia, người chưa ăn no
sao? Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Ngô Tương gật gật đầu: “Đúng vậy, quá khó ăn.”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Cung ma ma ở sau người
cười nói: “Nhị thiếu gia, phu nhân nhà ta sai lão nô tới hỏi người muốn ăn cái
gì, để hạ nhân đi làm.”
Đạo lí đối nhân xử thế Ngô Tương vẫn hiểu, vội tươi
cười nói: “Không cần, tạ cô cô lo lắng, ta no rồi, no rồi.”
Cung ma ma khuyên nhủ: “Người đừng khách khí……”
Ngô Tương nhanh xua tay: “Không khách khí, không khách
khí, ta muốn ăn bánh hạt dẻ. Trong xe ngựa nhà ta có.”
Cung ma ma bất đắc dĩ, đành phải nói hai câu khách
khí, rồi đi tìm Đào thị đáp lời.
Ngô Tương bước lên xe ngựa nhà mình, ngồi xuống đệm,
vươn tay tiếp nhận bánh hạt dẻ Nhiễm Mặc đưa lên, tích tụ hung hăng cắn một
ngụm.
Nhiễm Mặc kỳ quái nói: “Thiếu gia, hạ nhân nhìn thấy
Phương tẩu vì người làm món tô cốt ngư, tại sao người ăn không thấy ngon
miệng?” Thiếu gia từ trước đến nay đều kén ăn, ở nhà chỉ quen ăn đồ ăn của
Phương tẩu, lần này xuất môn, phu nhân cố ý để Phương tẩu đi theo làm đồ ăn mà
hắn thích, Phương tẩu trước khi xuất môn đã chuẩn bị đủ, nếu hắn ngay cả món
kia cũng không ăn, thật đúng là không còn cách nào khác.
Ngô Tương buồn bực nói: “Không phải không thể ăn, mà
là ăn không vô.”
Nhiễm Mặc càng kỳ quái: “Vì sao?”
Ngô Tương nói: “Đối với khuôn mặt của người nào đó ăn
không vô. Thật là huyên náo, cái gì cũng hỏi.”
Nhiễm Mặc từ nhỏ đi theo hắn, có vài phần
nghịch ngợm,
liền chọc cho hắn vui: “Để hạ nhân đoán coi là ai a? A, có phải người này
không?” Rồi vươn ra ba ngón tay.
Ngô Tương nở nụ cười, một cước đá qua: “Đi, đi, thằng
nhóc con, nói bừa.” Từ trước hắn chỉ nghe các trưởng bối trong nhà nói Lâm Tam
lão gia không nên thân, hiện tại xem ra chẳng những không nên thân, còn không
biết xem ánh mắt sắc mặt người khác, thật chán ghét, may mà tỷ đệ Lâm Cẩn Dung
không giống hắn.
Nhiễm Mặc nhìn biểu tình của hắn thì hiểu rằng mình đã
nói trúng, liền nảy ra chủ ý nói: “Thiếu gia nếu không thích cùng nhà hắn ăn
cơm, buổi tối liền nói mình mệt mỏi, muốn ở lại trong phòng nghỉ ngơi, tránh
thoát giờ cơm, Lâm Tam phu nhân tất sẽ bảo Phương tẩu làm đồ ăn khác cho người.
Muốn ăn cái gì còn không phải tùy vào người sao?”
Ngô Tương lại nhẹ nhàng đá hắn một cước: “Thằng nhóc
con, chuyện của gia gia tự mình biết? Cần ngươi dạy sao?”
Nhiễm Mặc khoa trương ngã vào trong xe, kêu lên:
“Thiếu gia, người nhẹ tay chút.”
“Khụ, hiền chất, trên đường tịch mịch, hai chúng ta
vừa vặn nói chuyện một chút, ngươi thích thi từ……” Lâm Tam lão gia người chưa
tới, thanh âm đã đến.
Còn không để yên sao? Ngô Tương cực kỳ không kiên nhẫn
đưa tay vứt mấy vụn bánh hạt dẻ ra ngoài, lớn tiếng nói: “Ở trong xe bực mình,
ta muốn cưỡi ngựa.” Rồi đi thẳng xuống xe, hoàn toàn không nhìn Lâm Tam lão
gia, đi về một hướng khác, lớn tiếng kêu lên: “Nhiễm Mặc, Nhiễm Mặc, vội tới
chuẩn bị ngựa cho ta!”
Lâm Tam lão gia ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, cảm giác
nóng bừng từ cổ đi lên, mặt đều đỏ hồng, chỉ cảm thấy hạ nhân đứng chung quanh
đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, liền hung hăng vung tay áo, nổi giận đùng
đùng lên xe ngựa nhà mình. Cái gì vậy? Thi đỗ Trạng nguyên chỉ có một mình
ngươi hay sao? Không biết tôn kính người khác!
Ngô Tương nhìn thấy rõ ràng, thở dài nhẹ nhõm một hơi,
ha ha cười, vung roi ngựa hướng về phía trước, lại khiến một đám quản sự Lâm
gia đuổi theo. Muốn hắn cùng phế vật như Lâm Tam lão gia lá mặt lá trái, quả
thực có khác gì muốn mạng của hắn mà. Không bằng đắc tội một lần, về sau đỡ
phải phiền toái.
Đào thị nghe Cung ma ma nói đến việc này, thấy Lâm Tam
lão gia xứng đáng tự rước lấy nhục, nhưng lại cảm thấy đã đánh mất thể diện, tư
vị cũng không thoải mái: “Hài tử này cũng quá kiêu ngạo, không hề lưu lại nửa
điểm thể diện cho người khác, không chút lưu tình, khiến người ta xấu hổ.” Lâm
Tam lão gia tuy không đáng tôn kính, nhưng cũng không nên trước mặt hạ nhân
khiến hắn mất mặt như vậy, đây là không nể mặt Lâm gia, nàng cũng mất thể diện.
Đào thị tâm có chút phai nhạt, thầm nghĩ chỉ mong thuận lợi đem người đưa đến
nơi rồi đưa trở về hoàn tất phó thác.
Cung ma ma cười gượng khuyên nhủ: “Phu nhân, hắn còn
trẻ, ngày thường chỉ biết đọc sách, không hiểu chuyện. Người cần gì phải so đo
với hắn?”
“Bất kể thế nào.” Đào thị nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tình
càng xuống thấp: “Người trong nhà không bằng người khác, bị người khác xem nhẹ
cũng không tốt. Ta không những nể mặt Ngô gia, mà còn nể mặt của tẩu tử.”
Lâm Cẩn Dung dựa vào trong thành xe, yên lặng nhìn ra
ngoài cửa sổ, nhất thời không nói gì.
Đến chạng vạng, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, đồ ăn
đưa lên, Đào thị sai người đi thỉnh Ngô Tương đến ăn cơm, Ngô Tương quả nhiên
ra lệnh Nhiễm Mặc đến cáo lỗi, nói mình mệt mỏi, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Lâm Tam lão gia hừ lạnh một tiếng, Đào thị trong lòng ẩn ẩn hiểu được là chuyện
gì xảy ra, đơn giản gọi người khác làm một phần đưa đến trong phòng hắn, sau đó
cũng không hỏi thêm gì.
Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời,
ăn cơm xong liền đi nghỉ sớm. Vừa tỉnh lại, nắng đã lên, theo thường lệ đến bàn
ăn, gọi Lệ Chi đi thỉnh Ngô Tương đến ăn cơm, Lệ Chi trở về, nhỏ giọng nói:
“Ngô Nhị thiếu gia thức dậy sớm, đã ăn xong.”
Lâm Tam lão gia mặt lại trầm xuống, cười lạnh một
tiếng, kỳ quái nói: “Chất nhi nhà mẹ đẻ của tẩu tử ngươi thật đúng là thanh
cao, xem thường chúng ta chăng?! Có gì hay chứ? Ta thật muốn xem hắn cuối cùng
có thể thành bộ dáng gì đây? Tài tử thì rất giỏi a? Có tài không đức vẫn không
đáng giá.”
Đào thị trầm mặc không nói lời nào, gắp một chân gà
cho Lâm Thận Chi, phân phó nói: “Được rồi ăn cơm đi, mau mau lớn lên a.”
Lâm Cẩn Dung trước hết ăn xong, đứng dậy nhìn nhóm ma
ma đem mấy thứ vụn vặt của nàng cùng Đào thị thu dọn lên xe, kiểm tra xong, lại
thấy Lệ Chi mang một quyển sách tới: “Tiểu thư, đây là sách Ngô Nhị thiếu gia
bảo nô tỳ đưa cho người, nói là người muốn đọc chơi. Hôm qua buổi tối có đến,
nhưng người đã ngủ…… Nói người nếu còn muốn đọc sách khác, nhớ rõ nói với hắn.”
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ nhìn quyển sách kia, trầm mặc
hồi lâu, thản nhiên cười, tùy tiện đưa cho Lệ Chi: “Ngươi thay ta giữ quyển
sách này đi, lúc nào ta muốn đọc sẽ hỏi ngươi.” Làm gì đây? Thuận theo tự nhiên
là tốt nhất.