Lâm Cẩn Dung hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca, chúng
ta hôm nay sẽ đi đến các cửa hàng sao?”
Đào Phượng Đường cười nói: “Chính là đi dạo trên phó,
người bên trong cửa hàng phức tạp, không thích hợp để các muội đến đó.”
Lâm Cẩn Dung khó hiểu: “Vì sao?”
Đào Phượng Tường hướng nàng làm biểu tình hung ác, hù
dọa nói: “Người Đại Vinh dã man lắm, bên trong còn có ác nhân sung quân lưu
xứng, trên mặt đầy vết sẹo, thấy tiểu thư như muội ánh mắt cũng không chớp, sẽ
đuổi theo tận hai con phố, còn có thể lật tung đấu lạp của muội lên, muội không
sợ sao?”
Lâm Cẩn Dung cũng không tin: “Nếu tệ như vậy, biểu tỷ
sao lại biết?”
“……” Đào Phượng Tường nhất thời nghẹn lời, lập tức
đúng lý hợp tình nói: “Ta lúc đó là mặc quần áo nam tử đứng cạnh phụ thân, còn
có Đại ca cùng đi, bên cạnh vây quanh hơn mười gã sai vặt quản sự, tất nhiên
không sợ.”
Lâm Cẩn Dung cực kỳ hâm mộ nói: “Thật tốt. Ta lúc
trước nhất định muốn đến các cửa hàng để có thêm kiến thức, hiện tại xem ra đời
này sợ là cũng không có cơ hội. Không biết về sau ta còn cơ hội tới Thanh châu
nữa hay không?” Vừa nói vừa liếc nhìn Đào Phượng Đường, vẻ mặt đáng thương.
Đào Phượng Đường mềm lòng, thấp giọng nói: “Muội đừng
nghe Tam biểu tỷ nói bừa, nàng cố ý hù dọa muội thôi. Nữ tử trong các cửa hàng
tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có, có điều lần này không
thể đến đó, ta muốn trông nom các muội, còn phải quản Ngô Tương, đã quá sức
rồi. Ngày khác đi.”
Ngày khác là ngày nào, ai biết Đào thị sẽ ở lại chỗ
này mấy ngày đây? Nàng còn phải thay Lâm Diệc Chi tìm hôn sự, hiện tại bắt lấy
cơ hội mới là điều thực tế nhất. Lâm Cẩn Dung kéo áo Đào Phượng Tường thấp
giọng năn nỉ: “Tam biểu tỷ……”
Đào Phượng Tường vốn cũng muốn đến cửa hàng, lại sợ bị
trách cứ, chỉ đẩy nàng ra nói: “Không nên hỏi ta, lời của ta cũng không có
trọng lượng. Dù sao ta sẽ không nói lung tung là được.”
Lâm Cẩn Dung vẻ mặt càng tỏ ra đáng thương: “Đại biểu
ca, năm trước lúc huynh đến nhà ta, huynh đã đáp ứng sẽ thỏa mãn một yêu cầu
của ta, huynh còn nhớ rõ không?” Khi đó Đào Phượng Đường vụng trộm mang lễ vật
đến cho Lâm Cẩn Âm, nhờ nàng với Lâm Cẩn Âm, nàng liền nhân cơ hội nói ra yêu
cầu nhỏ đó, hiện tại đúng là thời điểm nên dùng đến.
Đào Phượng Tường lập tức tò mò nói: “Chuyện gì, chuyện
gì? Nói mau cho ta nghe.”
Đào Phượng Đường mặt đỏ lên, vỗ nhẹ nhẹ muội muội một
cái, nói: “Trước xuất môn đã, đến lúc đó lại nói sau.” Nói xong dẫn đầu đi phía
trước.
Đào Phượng Tường liền cười: “Ca ca đây là đáp ứng rồi.
Muội nói với ta đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nói mới có lợi nga.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.” Sự tình
này chỉ có thể để nàng cùng Lâm Cẩn Âm, Đào Phượng Đường biết được, không nên
để người thứ ba biết.
“Thiết! Keo kiệt!” Đào Phượng Tường cũng không tức
giận, nhẹ nhàng véo má nàng: “Muội thêu khăn tay thật đẹp, thêu hai cái tặng ta
ta sẽ không so đo với muội.”
“Đừng nói là hai cái, cả năm cái cũng được, chờ ta trở
về làm xong sẽ sai người mang đến cho tỷ.” Lâm Cẩn Dung nắm chặt tay biểu tỷ,
cười hì hì bước ra cửa.
Nam hài tử đã sớm không kiên nhẫn, thấy hai người rốt
cục đã ra, Đào Phượng Cử thở dài giả bộ lão làng nói: “Nữ hài tử thật là phiền
toái, xuất môn cũng mất thời gian như vậy.” Chỉ chớp mắt thấy được Cung ma ma
cùng Tống ma ma bên người của Ngô thị không nhanh không chậm đi theo phía sau,
liền thu thanh, ngược lại nhỏ giọng nói: “Còn đưa tới hai phiền toái nữa.”
Đào Phượng Đường mắng: “Lại nói bừa rồi, đệ ở nhà đi,
thiếu một mình đệ cũng không sao.”
Huynh trưởng rất có uy tín, Đào Phượng Cử cũng không
dám cãi lại, rụt cổ, không dám lên tiếng.
Lâm Thận Chi mở to hai mắt nhìn Đào Phượng Cử, cực kỳ
lo lắng mà ủy khuất nhỏ giọng nói: “Nhị biểu ca cũng chê chúng ta phiền sao?”
Đào Phượng Cử mặt nhất thời đỏ hồng, thề thốt phủ
nhận: “Nào có? Bằng không ta cũng sẽ không lôi Tiểu Mã ra cho đệ cưỡi, sẽ không
đáp ứng mang đệ đi câu cá. Ta đã nói, các ma ma thích nhất là xen vào quấy rầy
chúng ta, ảnh hưởng ta mang đệ đi chơi.”
Lâm Thận Chi liền vui vẻ: “Nhị biểu ca, huynh thật
tốt, ta thích huynh nhất.”
Đào Phượng Cử mặt càng thêm đỏ hồng.
“Đi thôi! Nếu không đi sẽ muộn.” Người nói vô tâm,
người nghe cố ý, Ngô Tương nghe thấy Lâm Thận Chi nói câu sợ bị chê phiền nhiễu
kia, liên tưởng đến Lâm Cẩn Dung đêm qua sai người trả lại sách cho hắn, quyển
sách kia rõ ràng nàng chưa đọc cũng không nói muốn mượn thêm sách gì khác,
trong lòng đột nhiên có chút tư vị không thể nói rõ, đi trước làm gương hướng
ra ngoài.
Lâm Thế Toàn nghĩ ngợi, cũng vung roi ngựa, rất nhanh
đuổi kịp hắn, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Ngô Tương mới thả chậm tốc
độ.
Thanh châu gần Đại Vinh, có quản lý của quan viên nên
rất nhiều cửa hàng được mở ở đây. Cửa hàng của triều đình thiết lập tại trong
thành, quan phủ triều đại dùng các thứ của nước mình sản xuất để đổi lạc đà,
ngựa, trâu, dê, ngọc, thảm, cam thảo các loại của Đại Vinh, lại lấy hương liệu,
sơn quét lớp ngoài đồ vật, gừng quế đổi lấy mật sáp, mao hạt, thung dong, xạ
tề, nhung hươu, sài hồ, hoa hồng, lông chim của Đại Vinh.
Các vật tư này đều là quan phủ một tay cầm giữ không
để dân thực hiện giao dịch, nhưng chỉ do quan doanh cung cấp làm sao đủ cho thế
nhân chi tiêu? Lợi tức đứng đầu, còn có vô số người bí quá hoá liều, tự lập các
cửa hàng vụng trộm giao dịch, chẳng những giao dịch các đồ dân cần, cũng giao
dịch vật tư của quan doanh, kiếm lời không ít. Đây là các cửa hàng tư nhân. Chỉ
tiếc dân làm sinh ý không thể ra mặt, chỉ có thể ẩn hình, không có người quen
giới thiệu, đừng mơ tưởng làm sinh ý gì.
“Kỳ thật cũng chính là các cửa hàng giấu giếm kinh
doanh, muội nhìn những người này, ở mặt ngoài coi như nghiêm trang, tuân kỉ thủ
pháp, kỳ thật nha, che giấu làm không ít việc để kiếm lời!” Đào Phượng Tường
gắt gao kéo cánh tay Lâm Cẩn Dung, chỉ cửa hàng hai bên mà mình quen thuộc
nhất, cảm thấy hứng thú cho nàng xem: “Ngọc nhà này rất được, nhà này có Lưu
Ly, nhà này trộm bán san hô cùng hổ phách, a đúng rồi, nhà này hương liệu cũng
khá tốt!”
Lâm Cẩn Dung cố hết sức yên lặng ghi nhớ tin tức từ
trong miệng của Đào gia huynh muội, châu báu, đồi mồi, sừng tê giác, thép ròng,
bích da, ngọc, hổ phách, mã não, mộc hương, thạch chi, lưu hoàng, trầm hương
này nọ đều là quan doanh, mấy thứ này đối nàng mà nói có chút xa lạ, có chút
quen thuộc, một hơi nói nhiều như vậy, muốn nhớ kỹ tất cả, thật sự phải cố hết
sức.
Lâm Thế Toàn xem ở trong mắt, thừa dịp Đào Phượng
Tường cúi đầu xem một chuỗi
vòng tay mật sáp, dò xét dựa vào gần, nhỏ giọng
nói: “Tứ muội muội, không nhớ được cũng không sao, ta nhớ được một ít, sau khi
trở về cầu bọn họ viết lại cho ta, cũng có thể ghi nhớ.” Nói xong quả nhiên lại
đi quấn quít lấy Đào Phượng Đường hỏi đông hỏi tây, tò mò bảo thương gia lấy
cái này đến xem, lấy cái kia đến xem, da mặt dày tới cực điểm, nửa điểm không
sợ người ta ngại hắn phiền.
Quả nhiên là nhiều người thêm một phần sức lực, Lâm
Thế Toàn xác thực so với mình càng tiện hỏi thăm hơn, người ta cũng sẽ không
khó dễ hắn. Lâm Cẩn Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nhớ lại năm đó việc
quan phủ bãi bỏ lệnh cấm kinh doanh một vài thứ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ rõ
bao gồm mộc hương, thạch chi, lưu hoàng, trầm hương, đinh hương, hồ tiêu. Nghe
nói còn có lương thực, cũng không biết thế nào?
Đang trầm tư, Đào Phượng Tường kéo nàng một cái, bảo
nàng xem một cây trâm đựng trong hộp lưu ly mà chủ quán bày ra: “Muội xem này,
giá thấp hơn nơi khác rất nhiều, muội có muốn mua về làm lễ vật không?”
Xuất môn một chuyến, tất nhiên phải chuẩn bị chút lễ,
Lâm Cẩn Dung cúi đầu chọn lựa trâm cài, Đào Phượng Tường lại nhìn trúng một bộ
chén trản hoa văn lưu ly, ồn ào kêu chủ quán lấy ra xem.
Ngô Tương đi dạo một vòng, đi tới đứng bên cạnh Lâm
Cẩn Dung, rồi nói: “Tứ muội muội, muội giúp ta chọn mấy cây trâm, ta đem về
tặng nương cùng thẩm, còn có Đại tẩu cùng mấy đường muội.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng rộng rãi chọn thứ mình yêu
thích, lấy ra mấy cái: “Ngô Nhị ca nhìn xem thế nào?”
Ngô Tương cũng không thèm nhìn tới liền sai người cầm
lấy: “Ta tin ánh mắt của muội. Không thể khó coi được.”
Lâm Cẩn Dung cười mà không nói, tiếp tục chọn lựa cây
trâm.
Thấy nàng cũng không trả lời, thanh nhẹ đạm mạc, Ngô
Tương không khỏi do dự lại rối rắm. Trong mấy nữ hài tử mà mình quen biết, trừ
bỏ Dương Mạt, hắn với Lâm Cẩn Dung là chơi thân nhất, đặc biệt thổi sáo giống
như tri âm, có điều tài nghệ pha trà còn phải bàn luận lĩnh giáo nàng nhiều
hơn. Hắn muốn nói với Lâm Cẩn Dung rằng hắn chỉ nhằm vào Lâm Tam lão gia, cũng
không phải nhằm vào những người khác, nhưng lời đến bên miệng dù thế nào cũng
không thể thốt ra.
Do dự hồi lâu, hắn thuận tay từ trong hộp gỗ lấy ra
một cây trâm sắc lam đưa cho Lâm Cẩn Dung xem, cười nói: “Bảo thạch màu lam này
thích hợp nhất để cô cô (Đào thị) đeo.” Lại
chọn một cây trâm phỉ thúy: “Trâm này cũng rất hợp với quần áo của muội.”
Lâm Cẩn Dung hôm nay mặc áo cẩm nhu xanh ngọc, váy dài
xanh biếc, sắc thái đồng nhất, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, căn bản không thể dùng
được trâm này, cũng không nể mặt Ngô Tương, rõ ràng lắc đầu: “Trâm này không
thích hợp ta, nhìn hơi già, có thể tặng cho tổ mẫu.”
Cung ma ma ở một bên nhìn, mỉm cười, tiếp tục cùng
Tống ma ma tán gẫu.
Quả nhiên là đắc tội người khác, Ngô Tương không khỏi
xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào.
Lại nghe có người bên cạnh hơi hơi châm chọc cười nói:
“Di, Ngô Nhị thiếu gia khi nào thì đổi nghề sang bán châu sai vậy?”
Lâm Cẩn Dung nghe thấy thanh âm này, toàn thân đều
căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ, cười nhẹ
đứng ở ngoài cửa hàng, ánh mắt hơi châm chọc, tới tới lui lui trên người nàng
cùng Ngô Tương có vẻ băn khoăn. Người này không phải đang ở Thái Minh phủ, lại
bị Lâm Ngọc Trân phái người tới đón về sao? Tại sao lại chạy đến đây? Quả thật
chính là âm hồn bất tán. Lâm Cẩn Dung đạm mạc quay đầu, cũng không thèm liếc
hắn một cái. Nhưng Cung ma ma cùng Lệ Chi đều kinh ngạc hô một tiếng: “Biểu
thiếu gia, sao người còn ở đây?”
Ngô Tương cũng giật mình hé miệng, chỉ vào Lục Giam
thất thanh nói: “Ngươi, ngươi sao còn ở đây?”
“Ngươi tới được, sao ta lại không thể?” Lục Giam hướng
Cung ma ma cùng Lệ Chi cười nhẹ gật đầu một cái, vung áo choàng, hướng Lâm Cẩn
Dung đi qua, nhẹ nhàng lướt qua mấy trâm cài trong hộp gỗ hoa văn lưu ly, rồi
hèn mọn thu hồi tay: “Ta còn tưởng cái gì, đáng để các ngươi ở trong này hồi
lâu. Đằng trước có cửa hàng có nhiều đồ đẹp hơn so với ở đây.”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn sẽ tức giận, nàng thật sự không
thể hiểu nổi, trên đời này sao lại có người da mặt dầy như vậy, rõ ràng hiểu
được người ta chán ghét hắn, hắn còn cố tình lấn tới. Lập tức nghiêm mặt, cầm
lấy cây trâm xanh biếc kia cùng mấy chiếc khác cất cao giọng nói: “Chủ quán,
giúp ta bọc lại, ta đều lấy.”
Nàng mặc dù không tỏ thái độ gì, Lục Giam theo bản
năng cảm nhận được sự lãnh đạm cùng bài xích của nàng, cũng không cùng nàng nói
chuyện, quay đầu cười nói với Ngô Tương: “Ta ở bên ngoài thấy Nhiễm Mặc, vừa
bước vào, quả nhiên nhìn thấy ngươi ở trong này bán châu sai.” Rồi vung tay
lên, ống tay áo phất một cái, bất động thanh sắc đẩy hộp lưu ly đựng trâm cài
trước mặt Lâm Cẩn Dung rơi xuống.