Cửa hàng hương liệu ở đây cũng không giống như ở Bình
châu, dùng các hộp gỗ tinh xảo hoặc là hộp thơm đặt trên giá, sắp hàng chỉnh
tề, vừa xem liền hiểu ngay, mà là tùy ý đặt lên giá thô ráp, đem các loại hương
liệu ở trạng thái nguyên thủy cùng vài món điêu khắc nhỏ nhắn bày lên mặt trên,
có vài phần tùy tiện.
Chủ quán cũng là dị tộc, thân hình cao lớn cường
tráng, mặt mày tục tằng, ánh mắt cũng nhạt nhẽo hơn hẳn, trên mặt có râu cá
trê, mặc chiên bào, chân đi giày da lông, bên hông đeo một loan đao dài chừng
một thước. Thấy mọi người đi vào, vội đứng dậy thi lễ, rất quen thuộc cùng Đào
Phượng Đường chào hỏi vấn an, thỉnh mọi người tùy ý ngắm nghía, hắn nói tiếng
Hán, còn rất lưu loát.
Lâm Cẩn Dung lúc đi trên đường cũng nhìn thấy không ít
người Đại Vinh, cũng chưa từng tiếp xúc gần như thế, không khỏi ngưng thần nhìn
kỹ, lại nhìn cửa hàng này, cảm thấy có thêm vài phần thần bí. Nàng ngày thường
tuy rằng cũng dùng hương liệu, dùng là hương liệu đã chế biến, đối với chủng
loại phẩm chất của từng hương liệu cụ thể vốn không hiểu biết lắm, lại nhân mục
đích muốn kiếm tiền, chỉ chú ý tới mộc hương, trầm hương, đinh hương. Vì thế
hỏi giá, lại hỏi phẩm chất, hỏi rất nhiều, vị chủ quán nở nụ cười hỏi nàng:“Vị
tiểu nương tử là muốn mua gì? Người cứ cẩn thận yêu cầu, tại hạ nhất định có
thể khiến người vừa lòng.”
Lâm Cẩn Dung nói không nên lời, nàng thầm nghĩ muốn
mua một chút để lưu trữ, không nộp thuế, theo phương thức tư nhân. Bởi vậy nàng
chỉ đối với chủ quán cười cười: “Ta muốn mua một vài thứ để làm quà tặng.”
Chủ quán nhiệt tình nói: “Xem cách ăn mặc của tiểu
nương tử, cũng là phú quý, thứ tầm thường sao có thể xứng? Tất nhiên nên mua
mấy thứ thượng phẩm. Đến đây, nhìn xem bên này, trầm hương, đàn hương, kê
hương, long não hương, xạ tề…… Không phải tại hạ tự kiêu, nhưng ở đây cửa hàng
của ta là hàng tốt nhất mà giá cũng rẻ nhất.”
Hương liệu thượng phẩm giá khá cao, Lâm Cẩn Dung biết
hà bao nhà mình có bao nhiêu, lo lắng không đủ, có chút chột dạ, miễn cưỡng duy
trì thần sắc bình tĩnh, cầm một vật trang sức nhỏ để đặt hương liệu tạo hình
chim nhạn lên cười nói: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
Chủ quán ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không được, nể mặt
Đào Đại thiếu gia, người có thể tùy tiện mua một ít, nếu mua một số lượng nhất
định phải tìm người quan phủ làm trung gian.”
Thông qua quan nha, vậy tiền thuế tất nhiên rất nhiều,
giá còn có thể thấp được sao? Khẳng định không có lời. Lâm Cẩn Dung liền gọi
một tiếng: “Đại biểu ca.”
Đào Phượng Đường đang cùng đám người Lâm Thế Toàn, Ngô
Tương, Lục Giam giới thiệu vài loại hương liệu khác nhau, đang nói mê mẩn, cũng
không nghe thấy Lâm Cẩn Dung gọi hắn. Nhưng thật ra Lục Giam nghe thấy, nhắc
nhở hắn mới phản ứng lại, vội tới cười hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Cẩn Dung đem hắn kéo đến một bên, nhỏ giọng nói:
“Ta muốn mua chút hương liệu…… Chủ quán lại nói muốn tìm người quan phủ làm
trung gian.” Đào gia nếu thường xuyên môi giới hàng lậu kiếm lời, tất nhiên đối
với điều này rất quen thuộc, mà cửa hàng này lại là Đào Phượng Đường dẫn các
nàng vào, tất nhiên có quen biết với Đào gia, thông qua hắn tới hỏi, liệu có
thể thành hay không?
Xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn), Đào
Phượng Đường có chút khó xử, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Muội muốn thứ gì trở về nói
với ta, chờ thêm nhiều ngày sau, ta lại mua giúp muội.”
Lâm Cẩn Dung nghe thấy ý tứ này của hắn, chuyện sinh ý
dường như không được thực hiện ở đây, lập tức còn có chút kỳ quái, thấp giọng
nói: “Vì sao a? Có thể mua hôm nay sẽ thuận tiện hơn mà.”
Đào Phượng Đường thấy nàng bộ dáng thị phi không thể
không mua, nghĩ đến vẻ cố chấp lúc nàng tìm mình đổi vàng bạc, đành phải nhỏ
giọng giải thích: “Chuyện trung gian này phức tạp, nơi này không tiện, đi ra
ngoài sẽ nói tỉ mỉ.”
Lâm Cẩn Dung cũng nhận ra nên không hề truy vấn tiếp.
Một lần nữa cầm dây chuyền nam hương lên cẩn thận ngắm nghía, có ý muốn mua,
lại thấy nam hương này quý giá, nên giữ tiền lại để làm chính sự. Đã thấy Lục
Giam đi đến một bên chỉ vào một tượng phật ước chừng cao một thước ở trên đỉnh
chóp nói: “Chủ quán, lấy cái kia cho ta xem.”
Chủ quán vui mừng đến cực điểm: “Thiếu gia thật biết
hàng, đây chính là trầm hương, là do danh gia điêu khắc, là trấn điếm chi bảo ở
cửa hàng chúng ta.”
Lục Giam lại chỉ một khối tượng như ý cao ước chừng
một thước nói: “Khối như ý kia cũng lấy cho ta.”
Chủ quán vừa cười: “Thiếu gia quả nhiên thật tinh mắt,
đây cũng là trấn điếm chi bảo.”
Đào Phượng Tường liền cười khẩy nói: “Nhìn trúng gì
đều là trấn điếm chi bảo. Đây là thân thích nhà ta, cũng đừng gạt người như
vậy.”
Chủ quán ấm ức nói: “Thật là, tiểu nương tử không thấy
tiểu nhân đặt bọn nó tít trên cao sao? Vì chính là một ngày kia may mắn được
quý nhân nhìn trúng. Tiểu nhân phẩm hạnh thế nào Đào Đại thiếu gia còn không
biết sao? Bằng không cũng sẽ không dẫn chư vị vào điếm này?”
Lục Giam mỉm cười, cúi mắt nghiêm túc đánh giá vật
trong tay. Tượng phật kia được điêu khắc quả nhiên tinh xảo, tay nghề không
giống như của thợ thủ công bình thường, khối như ý thì kiểu dáng phong cách cổ
xưa thanh lịch, đường cong lưu sướng, nhan sắc đen trong, mùi thơm phác mũi,
ngay cả Lâm Cẩn Dung nhìn cũng thấy thích, càng không nói tới người khác.
Ngô Tương cùng Đào Phượng Đường đều tiến tới xem, cười
nói: “Hai vật này rất được.”
Lục Giam liền hạ quyết tâm: “Chủ quán, thứ này giá trị
bao nhiêu?”
Chủ quán vươn một ngón tay, cười nói: “Tục ngữ nói,
một trầm hương một lượng vàng, trầm hương này lại không giống như vậy, bên
trong tỷ lệ tốt, đối với chạm trổ yêu cầu cực cao. Nói rõ chút, trầm hương tỷ
lệ tốt điêu khắc đẹp cũng là hiếm có. Sẽ không lấy giá cao, nhưng là không lời
không lỗ. Người định chọn thứ nào.”
Lục Giam liền hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca giúp
ta nhìn xem, món nào có vẻ tốt hơn?”
Vật quý trọng như vậy, Đào Phượng Đường cũng không tùy
tiện mở miệng, liền hỏi nói: “Hiền đệ là mua tặng người hay là tự mình dùng?”
Lục Giam cười nhẹ: “Ta còn chưa đến tuổi dùng thứ quý
trọng thế này, là mua tặng cho trưởng bối, là nữ lão nhân.”
Đào Phượng Đường nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói:
“Tượng phật ý nghĩa rất hay, nhưng người ta thường nói tượng phật đều phải đặc
biệt đi chùa miếu thỉnh về, bằng không có vẻ không thành tâm. Ta thấy khối như
ý này rất được, vạn sự
như ý, chạm trổ cũng tinh tế lưu sướng, tạo hình phong
cách cổ xưa thanh lịch.”
Lục Giam nhân tiện nói: “Vậy thì lấy kiện như ý này.”
Chủ quán mỉm cười, vươn hai ngón tay: “Hai mươi lượng
hoàng kim, thiếu một văn tiền cũng không được. Người xem phần chuôi của khối
như ý này, tạo hình mượt mà, cũng không phải ai có thể điêu khắc tiêu sái như
thế, người là thân thích của Đào Đại thiếu gia, giá này chỉ bán cho người,
người bên ngoài không có đâu.”
Lục Giam mắt cũng không chớp, trầm giọng nói: “Giá
cũng coi như hợp lý.”
Chủ quán nghe vậy vui vẻ, cười với Đào Phượng Đường
nói: “Thân thích của người cũng hào phóng ngay thẳng giống như người vậy.” Lời
còn chưa dứt, đã thấy Lục Giam không ngừng nghỉ chỉ vài món nhỏ: “Đem mấy thứ
này tính tiền cho ta.”
Lâm Cẩn Dung thấy ngón tay hắn cũng chỉ hướng về phía
tạo hình chim nhạn trong tay mình, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng. Khối
như ý kia, nàng đoán hắn đại khái mua tặng cho Lục lão phu nhân, dù sao tính
ra, người này không tham gia yến tiệc do Lâm Ngọc Trân chuẩn bị để chúc mừng
hắn, sau khi hắn trở về khẳng định sẽ bị Lâm Ngọc Trân nổi trận lôi đình, muốn
trấn trụ Lâm Ngọc Trân, chỉ có thể dựa vào hai người Lục lão phu nhân cùng Lục
lão ông, hắn có thể nào không nịnh bợ chứ? Mà thứ vụn vặt này thì sao, đơn giản
chính là cố ý cùng nàng tranh đoạt, muốn cho nàng nín thở khó chịu thôi, giống
như hộp trâm lưu ly vừa rồi vậy, hắn đơn giản cũng chính là cố ý muốn nàng tức
giận. Được rồi, mắt không thấy tâm không phiền, cho hắn thắng! Vì thế Lâm Cẩn
Dung tùy tay đem vật trang sức đặt lên quầy, đi thẳng ra bên ngoài chờ mọi
người.
Lệ Chi cùng Cung ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái,
nhanh đuổi kịp. Cung ma ma thấp giọng nói: “Tiểu thư không chọn lấy hai vật nhỏ
sao? Phu nhân đưa cho lão nô chút tiền, người và Thất thiếu gia nếu thích gì,
đều có thể mua.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không thích gì cả.”
Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Dây chuyền tạo hình chim nhạn
nam hương kia khá đẹp, nô tỳ sẽ đơm cho người một cái nút để đeo, nhất định sẽ
rất lịch sự tao nhã. Người nếu muốn, nên nói với biểu thiếu gia, hắn tất nhiên
sẽ không tranh với người ……”
Lâm Cẩn Dung sinh sôi nuốt xuống một hơi, giả bộ vân
đạm phong khinh: “Ta không thích!”
Lệ Chi cùng Cung ma ma cũng không dám nói thêm gì.
Qua ước chừng một nén nhang, một đám người hi hi ha ha
đi ra, Đào Phượng Tường trong tay giơ lên dây chuyền hình chim nhạn thẳng hướng
Lâm Cẩn Dung, đưa cho nàng: “Của muội.”
“Ân?” Lâm Cẩn Dung kinh ngạc không thôi, Đào Phượng
Tường chỉ vào bên hông mình nói: “Nhìn xem, biểu ca của muội rất tốt, đều tặng
cho chúng ta một vật nhỏ, Tiểu Thất đệ là chim ưng, của ta là chim yến, đẹp
không?” Lại nhỏ giọng nói: “Muội có đoán được không, khối như ý kia chính là lễ
vật sinh thần cho nương ta. Thật sự là chu đáo. Muội đừng giận hắn, ta thấy hắn
mua dây chuyền chim nhạn này để bồi tội, chủ quán không chịu làm thêm nút cài,
hắn lại phải bỏ thêm chút tiền.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng không
biết phải nói thế nào. Thử nghĩ, hắn tùy ý đem lại niềm vui cho mọi người, quan
tâm chu đáo, nàng nếu công nhiên tỏ vẻ phản cảm ghét cay ghét đắng hắn, ở trong
mắt mọi người quả thật cũng không tốt. Lập tức khóe môi cười nhẹ, tùy tay cầm
dây chuyền chim nhạn kia đưa cho Lệ Chi, cũng không quản Lệ Chi tiếp nhận được
hay không, thẳng đi phía trước tìm Đào Phượng Đường nói chuyện.
Ngô Tương vẫn nhìn, không khỏi “Xì” một tiếng cười,
vui sướng khi người gặp họa đập vào đầu vai Lục Giam: “Ngươi cũng thật thảm.
Xem ra lấy lòng thất bại rồi. Nếu không, ta thay ngươi làm thuyết khách? Có lẽ
nàng sẽ nể mặt ta vài phần.”
“Không cần ngươi nhiều chuyện.” Lục Giam mày không
khỏi nhíu lại, hắn xem như đã nhận ra, Lâm Cẩn Dung căn bản không phải vì hiểu
lầm nhỏ mà cừu thị hắn như vậy. Nếu không phải vì giữ cho mọi người vui vẻ toàn
cục hòa thuận, nàng chắc hẳn sẽ không nhận. Từ đầu tới cuối, hắn vẫn nghĩ không
thông chính mình rốt cuộc đã đắc tội Lâm Cẩn Dung chỗ nào, làm cho nàng luôn
nhằm vào hắn, luôn thấy hắn là không thoải mái, thậm chí còn thiết kế bẫy để
mình rơi xuống sông, thiếu chút nữa đã mất mạng, giữa mình và nàng có thâm cừu
đại hận gì sao?
Hắn theo bản năng muốn biết rõ ràng đây là có chuyện
gì, liền bước nhanh tới gần Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Dung, muốn tìm cơ hội
để hỏi Lâm Cẩn Dung rõ ràng.