“Mấy ngày này cô không được đi đâu hết, bên phía ông tôi sẽ tự đi giải thích. Cô ở đây nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân cho tôi, tránh sau này hành sự không biết suy nghĩ.”
Nói xong, anh quay người bước đi nhanh.
Giang Vũ Phi cảm thấy rất khó chịu, cô kéo chăn lại phủ lên trên tấm thân mệt mỏi đầy vết thương, cắn răng, đè nén, không để cho mình khóc.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa đang đóng lại bị người khác đẩy ra.
Thím Lý cẩn thận dè dặt bước vào, nhanh chóng liếc nhìn cảnh bừa bộn bên trong, nét mặt cứng đơ.
“Thiếu phu nhân!” - Bà khẽ gọi Giang Vũ Phi, cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vẫn chưa tiêu tan sự oán giận.
Thím Lý nhìn thấy kinh hãi, lòng cũng thấy khó chịu thay cô.
Bà không biết nên nói gì để an ủi cô, chỉ bước tới nhặt những thứ nằm trên đất lên. Bà ôm hết những thứ đó vào trong lòng, không trả về chỗ cũ, cũng là sợ cô thấy chúng chướng mắt, lại đập vỡ mất.
“Thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi làm chút gì đó cho cô ăn. Thiếu gia đã đi rồi, kêu tôi chăm sóc tốt cho cô.” - Câu nói cuối cùng, nói ra có vẻ không có chút sức lực.
Khóe miệng Giang Vũ Phi cong lên lộ vẻ châm biếm, đó chỉ là một đường cong, cũng không tính là cười lạnh.
Thím Lý đón cái nhìn của cô, để lộ ra một nụ cười an ủi cô: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Cửa đóng lại, Giang Vũ Phi lại không có tâm trạng nghỉ ngơi.
Sự đả kích này đối với cô mà nói thì có hề gì, vẫn không đến mức đánh bại cô.
Cô cắn răng chống người gượng dậy, người run run đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Bởi vì không cách nào đứng vững, cô đành phải ngâm mình trong bồn tắm đầy nước, chầm chầm trượt người xuống.
Khi tắm rửa cô rất ít khi hưởng thụ xa xỉ ngâm trong bồn tắm, cô quen cọ rửa, không có thói quen ngâm trong bồn tắm từ từ hưởng thụ.
Giống như con người cô, tính cách không đủ khéo đưa đẩy cho nên không thích hợp với cuộc sống nhà quyền thế như thế này.
Giang Vũ Phi ngâm mình thật lâu trong bồn, mãi cho đến khi làn da trắng bệch mới đứng dậy lau
khô cơ thể.
Trong biệt thự còn có quần áo và đồ dùng của cô. Cô kéo tủ quần áo ra tìm một bộ đồ mặc lên, sau đó mở cửa xuống lầu.
Dưới lầu, thím Lý nhìn thấy cô xuống, tiến lên mỉm cười hỏi cô: “Thiếu phu nhân, cô đói chưa? Tôi nấu một ít cháo trắng kèm thức ăn phụ, cô có muốn ăn một chút không?”
“Không, tôi muốn ra ngoài một lúc.” - Cô cứ thế bước đi, nhưng lại bị thím Lý ngăn lại.
“Thiếu phu nhân, cô muốn mua gì sao? Cô sai người làm đi mua là được, không cần đích thân đi đâu!”
“Không cần, tự tôi làm được!”
“Nhưng mà…” - Thím Lý lộ ra vẻ khó xử.
Giang Vũ Phi hơi cau mày, nghi hoặc hỏi bà: “Nhưng mà cái gì?”
“Thiếu phu nhân, lúc thiếu gia đi có nói hai ngày này không cho cô đi ra ngoài.”
“Tại sao?”
Thím Lý lắc đầu: “Tôi cũng không biết, thiếu gia nói không có sự đồng ý của cậu ấy, cô không được ra ngoài, không được liên lạc với người bên ngoài, có cần gì thì nói với chúng tôi, để chúng tôi đi làm.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên mở to hai mắt.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đi có nói dạo này không cho cô ra ngoài, cô cũng chẳng xem lời anh ra gì, không ngờ anh thực sự không cho phép cô ra ngoài.
Anh đang tính giam lỏng cô sao?
Giang Vũ Phi chán ghét nhíu mày, lách qua thím Lý tiếp tục đi ra ngoài. Cô không tin họ có thể chặn được cô.
“Cô chủ, tôi cầu xin cô, cô đừng làm trái ý thiếu gia nữa!”
Thím Lý mau chóng bước lên trước mặt cô chặn, thấp giọng cầu khẩn: “Thiếu phu nhân, nếu cô nhất quyết bước qua cánh cửa này, thiếu gia sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Hơn nữa, cậu ấy cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Thiếu phu nhân, cô nhịn một chút được không, nhịn một chút sẽ không sao.”