Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Không cần Nhan gia phải ra tay ra tay.”
“…”
“Tóm lại cô cứ yên tâm ở đây vài ngày, đối với cô chỉ có lợi, không có hại.” - Nguyễn Thiên Lăng cười một cách bí ẩn nhưng cô làm sao có thể tin lời anh nói.
Cô quen biết anh không phải chỉ mới một hai ngày, trái tim anh nào có chỗ cho cô, làm sao có thể lo lắng cho cô chứ.
Theo cô thấy, anh nhất định có mục đích khác, chẳng qua không biết mục đích của anh là gì.
“Không tin sao? Không tin thì thôi!” - Anh bất thình lình xốc một góc chăn lên. Giang Vũ Phi giật mình, hai tay đan trước ngực, nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt của anh từ cổ cô dời xuống dưới, nhìn chằm chằm vào vết bỏng của cô.
Vết sưng tấy đã đỡ hơn nhiều, chỉ còn chỗ bọng nước thì cần phải thêm thời gian mới có thể lành lại được.
Ánh mắt anh lại nhìn vào mặt cô lần nữa, anh liếc nhìn hành động của cô, nhếch khóe miệng cười một cách tà mị: “Như thế này có thể phòng bị được tôi sao?”
Anh còn muốn đụng chạm cô sao?
“Nhan Duyệt cũng đã trở lại rồi, người anh thích là cô ta, tại sao anh còn như vậy với tôi?”
“Bởi vì tôi đã từng hứa với cô là trước khi ly hôn, tôi sẽ không bao giờ động chạm vào người phụ nữ khác. Cô lại không đòi hỏi tôi như vậy?”
Anh vừa nói chính là những gì cô đã gọi điện và nói với anh trong ngày sinh nhật của anh.
Giang Vũ Phi cảm giác như vừa tự lấy đá đập vào chân mình.
Lúc trước gọi điện cho anh nói những lời đó là vì giận chuyện của anh và Nhan Duyệt, đâu có ngờ rằng hôm nay lại vận vào người mình cơ chứ.
Nếu biết anh sẽ nghe lời như vậy, cô sẽ không nói những lới nói đó.
Anh thích làm chuyện đó với ai thì làm, chỉ cần đừng làm phiền đến cô là được.
“Tôi thu hồi lại những lời nói đó, anh có thể… ưm…”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cúi người bịt miệng cô, trong miệng cô lấp đầy hơi thở đặc biệt của riêng anh.
Giang Vũ Phi nắm chặt lấy áo trước ngực, mi tâm hơi nhíu lại, cổ đột nhiên cứng nhắc.
Phản kháng vô dụng, lại một lần giãy giụa không thành. Cô lại thất thủ lần nữa, bị anh ngang nhiên cướp đoạt.
Ở phương diện này, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh.
---
Cuối cùng mọi thứ đều chấm dứt.
Giang Vũ Phi khẽ thở
hổn hển, mồ hôi trên trán ướt nhẹp làm dính trên vài lọn tóc.
Nguyễn Thiên Lăng rời khỏi cô, cô lập tức xoay người quay lưng về phía anh, nhẹ nhàng khép đôi mắt lại.
Ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt nắm chặt góc chăn, cuộn người lại cũng là một kiểu tư thế tự bảo vệ mình.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người nằm sau lưng cô, chống tay đỡ đầu, tay còn lại tùy ý dạo chơi trên lưng cô.
“Có những chuyện không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi được. Nhớ cho kỹ, ở trước mặt tôi không phải cô muốn làm thế nào cũng được!”
Anh nói một câu không đầu không cuối, cô phải mất mấy giây mới tiêu hóa nổi điều anh nói.
Chẳng lẽ anh thực sự định trước khi ly hôn, sẽ không đụng chạm người phụ nữ khác sao?
Anh yêu Nhan Duyệt như vậy, tại sao còn muốn tiếp tục dây dưa với cô?
Giang Vũ Phi không hiểu nổi Nguyễn Thiên Lăng.
Cách giải thích duy nhất của cô chính là, đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Phụ nữ nếu như yêu một người thì sẽ không thể có qua lại với người đàn ông khác.
Nhưng đàn ông thì không phải vậy, bọn họ có thể tách bạch giữa tình yêu và tình dục.
Bọn họ là hai loại động vật, nửa thân trên và nửa thân dưới.
Giang Vũ Phi không đi ra khỏi biệt thự này nữa.
Buổi tối mỗi ngày Nguyễn Thiên Lăng đều đến đây, hằng đêm vẫn làm chuyện như thế với cô.
Cô yên phận không phản kháng nữa, nhưng oán hận chất chứa nơi đáy lòng ngày một nhiều thêm.
Cô nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô không chết vì trầm cảm thì cũng sẽ phát điên vì trầm cảm.
“Thu dọn đồ đạc đi, một lát nữa cùng tôi trở về!”