“Không, con không quên anh ấy, nếu con có thể quên được anh ấy, thì đã không trở lại…”
Đúng vậy, cô ta yêu anh, yêu sâu đậm như vậy. Cô ta không thể không có anh, cũng không thể quên anh.
Anh là của cô ta, cô ta nhất định phải nghĩ cách đưa anh trở lại, nhất định!
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhan Duyệt hiện lên sự ác ý thăng trầm.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, Giang Vũ Phi có cảm giác không rõ mình đang ở chỗ nào và hiện tại là mấy giờ.
Cô trợn tròn mắt nằm một lát, mới chống thân thể đau nhức ngồi dậy.
Nhìn thấy phòng ngủ cùng với ga giường lộn xộn, cô hơi nhíu lông mày, trong lòng rầu rĩ cảm thấy bất an.
Cô đã không yêu Nguyễn Thiên Lăng, căn bản là không muốn ở bên anh.
Nhưng giữa bọn họ lại phát sinh quan hệ hết lần này đến lần khác. Lần này làm cô thấy phản cảm đến buồn nôn, đồng thời lại thấy bi thương sâu sắc.
Không có tình yêu, chỉ có hôn nhân danh nghĩa, đây rốt cuộc là gì?
Cô không muốn lại sống một cuộc sống như vậy nữa, rốt cuộc lúc nào mới có thể thoát khỏi tất cả chuyện này?
Giang Vũ Phi ôm chăn, ngồi dậy, hai tay bụm mặt, hít vào thật sâu.
Trên chăn lưu lại mùi mồ hôi, cùng với mùi xạ hương nồng đậm của người đàn ông. Cô ngửi ngửi, đột nhiên nảy sinh một cảm giác buồn nôn.
Rời chiếc giường bề bộn đi vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ xong, cô đi ra mở cửa sổ, để không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào, thổi tan không khí oi bức trong phòng.
Sau đó cô tháo ga giường và vỏ chăn bị dơ, vứt vào cái sọt đựng đồ dơ, lại mở cửa đi xuống lầu.
Lúc cô xuống dưới, đúng lúc sắp ăn cơm.
Hôm nay Nguyễn Thiên Lăng không đến công ty, anh cũng ở nhà, đang ngồi ở phòng khách xem tin tức.
Giang Vũ Phi đứng ở trên lầu liếc anh một cái, mím môi đi xuống lầu.
Chú Trung nói có thể ăn cơm rồi, bọn họ đi đến trước bàn ăn ngồi xuống. Trong nhà chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, Giang Vũ Phi cũng không có khẩu vị gì, nhìn thấy đồ ăn đầy bàn, cô không muốn ăn một chút nào.
Giang Vũ Phi cầm đũa,
cười cười bắt đầu ăn, cô ăn cơm với tốc độ rất chậm, cũng không ăn mấy đồ ăn, ăn chưa được nửa chén liền nói mình đã ăn no rồi.“Sao không ăn?” Ông nội quan tâm hỏi cô.
“Ăn ít quá, ăn nhiều một chút.” Nguyễn An Quốc khẽ nhíu mày, ý bảo người hầu cho cô thêm một chén cơm nữa.
Giang Vũ Phi vội nói: “Ông nội, cháu không đói bụng, thực sự ăn không nổi. Ông từ từ ăn ạ, cháu đi pha cho ông ấm trà, ăn cơm xong là có thể uống trà.”
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng bếp. Nguyễn Thiên Lăng nhìn bóng lưng cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái.
Giang Vũ Phi bưng trà đã pha xong ra khỏi phòng bếp, đặt trên bàn trà ở phòng khách, một người làm vừa vặn bưng một đĩa quýt đi đến.
“Thiếu phu nhân, đây là quýt mới mua. Cô nếm thử xem có ngon không?” Người làm đặt quýt xuống trước mặt cô, mỉm cười nói.
Mấy ngày gần đây Giang Vũ Phi đều không đói bụng, đúng lúc muốn ăn chút quýt. Cô cười cầm lấy một quả quýt, bóc lớp vỏ màu vàng ra, vỏ hơi mỏng, một mùi quýt tươi mát xộc vào mũi, cô ngửi thấy mà nước miếng ứa ra.
Không thể chờ đợi được mà ăn một múi, hương vị chua chua ngọt ngọt làm cô thoải mái nheo mắt lại.
“Có chua không?” Người làm hỏi cô.
“Rất vừa miệng.” Giang Vũ Phi cười nói.
“Tôi cũng nếm một múi.” Nguyễn Thiên Lăng đi tới, nắm tay cô, trực tiếp lấy một múi quýt trong tay cô cho vào miệng.
Giang Vũ Phi sững sờ, người đàn ông giống như không có có ý thức được hành động quá mức thân mật của mình, vừa ăn vừa nhíu mày: “Chua quá, cô ăn thế nào mà lại thấy vừa miệng?”