Xem ra hôm nay vai trò của Giang Vũ Phi rất lớn.
Hắn giả vờ gọi Giang Vũ Phi vài tiếng, nói với cô là hắn có việc gấp phải đi trước, để phó cục Hoàng đưa cô về.
Giang Vũ Phi uống rượu đã bỏ thuốc, căn bản là đầu óc không tỉnh táo, chỉ có thể mơ hồ ậm ừ vài tiếng.
Ông chủ cười cười nói: “Cô đã đồng ý thì tôi đi đây.”
Nói xong, hắn liền rời đi, những kẻ khác rất thức thời cũng rời đi.
Không có ai trong bọn họ sẽ cảm thấy đáng thương cho Giang Vũ Phi. Chuyện xảy ra như vậy không thể trách bọn họ, dù sao chỉ cần nói do rượu làm mất lí trí là có thể giải quyết vấn đề.
Giang Vũ Phi bị phó cục Hoàng dìu đi đến căn phòng đã đặt trước.
Năm nay phó cục Hoàng bốn mươi tuổi, cơ thể hơi mập, làn da trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn giống như những người đàn ông cùng độ tuổi bốn mươi khác, lại còn bị rỗ, dù sao cũng khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác hơi khó chịu.
Hai tay hắn ta ôm vòng qua eo Giang Vũ Phi, để cô tựa vào người hắn ta. Trên người cô có mùi hương giống hoa U Lan, hắn ta không khỏi động dã tâm.
Người phụ nữ này, chuẩn hơn so với những người phụ nữ nào từng ngủ cùng hắn ta. Muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng.
Đặc biệt là làn da của cô trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc.
Ngón tay hắn ta từ từ vuốt ve trên làn da cô, cảm giác thật trơn láng.
Phó cục Hoàng ôm chặt Giang Vũ Phi, còn chưa tiến vào phòng đã không thể chờ đợi được.
Hắn ta vội vàng ôm cô đến phòng, đẩy cửa phòng ra, đóng cửa lại ngay, đèn cũng không kịp bật, gấp gáp đặt cô lên giường.
"Tạch!" Lúc này, đột nhiên đèn lại sáng!
---
Bầu trời dần dần tỏa sáng.
Giang Vũ Phi đau đầu mở to mắt, một gian phòng lạ lẫm lọt vào trong tầm mắt cô.
Đây là nơi nào? Tại sao cô lại ở chỗ nào?
Cô ngồi dậy, thét lên một tiếng chói tai rồi lại nằm xuống, cố gắng dùng chăn mềm quấn lấy cơ thể
Cô ở trong chăn, không mảnh vải che thân. Quần áo cô đâu rồi, là ai cởi quần áo cô ra?Giang Vũ Phi mở to hai
mắt hoảng sợ.
Quần áo rơi lả tả trên mặt đất, tất cả đều là của cô.
Cảnh tượng hỗn loạn làm cho cô vô cùng rối trí.
Trên mặt Giang Vũ Phi không còn giọt máu nào, toàn thân cô run rẩy, tai họa kinh khủng từ trên trời ập xuống.
Cô cẩn thận từng chút một vén tấm chăn lên, nhìn lại thân thể mình. Trên da thịt trắng nõn, còn lưu lại một vài dấu vết loang lổ....
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ rõ là cô chỉ uống say, ngồi ở ghế Sofa nghỉ ngơi, sau đó... Sau đó mở mắt thì thấy như thế này.
Giang Vũ Phi có ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Bọn họ hạ thuốc cô, cô không thể say đến mức không còn cảm giác gì.
Bọn họ có thể đối với cô như vậy, rốt cuộc là ai, là ai?
Giang Vũ Phi nắm chặt hai bàn tay, hàm răng cắn chặt môi, trong mắt tràn ngập đau khổ và phẫn hận. Cô thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, nếu biết, cô thề là cô tuyệt đối không đến tiếp rượu bọn họ!
Không, cô tuyệt đối không đến công ty này làm!
Trong đám người mưu hại cô, nhất định có cả ông chủ của cô. Người ở cùng cô tối hôm qua, chẳng lẽ là ông chủ của cô sao?
Giang Vũ Phi quá đau đầu, cả người đều khó chịu muốn chết!
Cô thật hận bản thân đã được sống lại, nếu không cô sẽ không phải trải qua sự đau khổ như hiện tại. Thế nhưng chuyện đã xảy ra, đây không phải một cơn ác mộng, đây là sự thực!
“Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ tìm ra anh, cho anh phải trả một cái giá thật đắt!” Giang Vũ Phi gắt gao cắn môi, khóc không thành tiếng.
Mà môi cô cũng bị cắn nát chảy ra máu.
Không biết tốn bao nhiêu sức lực, Giang Vũ Phi mới đi ra khỏi phòng.