Cho dù cô là vợ anh thì thế nào, anh căn bản là không quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm khi nào ly hôn với cô.
Người Giang Vũ Phi run rẩy, trên thế giới này tại sao lại có loại người lạnh lùng, vô tình như anh?
Cho dù là anh không yêu cô, nhưng anh vô tình đến mức tàn nhẫn, bất kể ai gặp cũng đều cảm thấy băng giá đáng sợ.
Chuyện cho tới nước này, cuộc hôn nhân của bọn họ thực sự đến lúc phải kết thúc, rốt cuộc cũng không thể kéo dài thêm phút giây nào nữa.
Vừa hay, cô cũng không cách nào tiếp tục ở lại Nguyễn gia nữa.
Chuyện lần này đã khiến cô hạ quyết tâm ly hôn với anh. Dù biết sẽ làm ông nội tổn thương sâu sắc, sẽ khiến những người yêu thương cô thất vọng, nhưng cô nhất định phải ly hôn.
Giang Vũ Phi hít sâu một hơi, cố gắng ép chính mình giữ vững tinh thần.
“Được, tôi sẽ xin ông đồng ý chuyện chúng ta ly hôn. Có điều anh có thể đồng ý với tôi một điều kiện không?”
"Chuyện gì?"
“Tìm ra người đó là ai, tôi muốn hắn phải trả giá thật đắt, đau đớn và thê thảm!”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy trong mắt cô ngập tràn oán hận, nhất thời trong lòng có cảm giác khó chịu. Ánh mắt anh u ám, yết hầu khẽ chuyển động: “Được.”
Giang Vũ Phi không nói thêm lời nào, lầm lũi đi thẳng vào nhà.
"Thiếu phu nhân, cô đã về rồi!" Nhìn thấy cô trở lại, đám người làm đều rất vui mừng.
Cô đi vắng nhà mấy ngày, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô.
Giang Vũ Phi mỉm cười với bọn họ, đi vào phòng khách liền nhìn thấy bà Nguyễn ngồi ở trên ghế Sofa.
"Mấy ngày nay đi đâu? Tôi còn tưởng cô không biết về chứ." Bà Nguyễn đặt chén trà xuống, tức giận nói.
Cô con dâu này lá gan càng ngày càng lớn, hoàn toàn không để Nguyễn gia bọn họ vào mắt, lại còn học thói bỏ nhà đi, có phải về sau động một chút là lại bỏ nhà đi hay không?
"Ba cô đi làm, ông nội đang nghỉ ngơi.""Mẹ, ông với ba có ở nhà không ạ?" Giang Vũ Phi không có để ý đến sự tức giận của mẹ chồng, thản nhiên hỏi bà ta.
Giang Vũ Phi nghe
xong, nói với người làm: "Phiền cô giúp tôi mời ông ra ngoài chút, tôi có chuyện muốn nói."
"Vâng." Người làm quay người rời khỏi.
"Cô muốn nói chuyện gì?" Bà Nguyễn nhíu mày hỏi cô.
Giang Vũ Phi mím môi không trả lời, cô hơi cúi đầu, trong lòng trống rỗng, rất khó chịu. Tuy cô được tái sinh, nhưng mà càng sống càng tồi tệ.
Nhưng cũng không sao, cô sẽ không bị những chuyện này làm cho gục ngã.
Đợi ly hôn rồi, cô sẽ sống thật tốt, bắt đầu cuộc sống thực sự thuộc về cô.
“Vũ Phi, cháu đã về rồi.” Nguyễn An Quốc chống gậy đi ra, nhìn thấy cô, lộ ra dáng vẻ tươi cười hiền lành. Không giống với bà Nguyễn đang tức giận, ông không có một chút gì là không vui, ngược lại còn rất vui khi cô trở lại.
Giống như không phải cô bỏ nhà đi, chỉ là đi ra ngoài du lịch vài ngày vậy.
"Ông nội." Hốc mắt Giang Vũ Phi hơi đỏ, buổi sáng hôm nay bị đả kích nghiêm trọng, cô vẫn chịu đựng không để cho mình sụp đổ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy ông nội hiền từ, cô thật muốn sụp đổ. Cô thật sự khó chịu, làm sao bây giờ, ai mau tới cứu cô.
"Vũ Phi, cháu như thế này là sao vậy?" Ông cụ nhíu mày hỏi cô.
Đầu gối Giang Vũ Phi cong xuống, quỳ trước mặt ông: "Ông nội, lần này cháu trở lại là khẩn cầu ông đồng ý cho cháu và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn. Ông nội, cháu và Nguyễn Thiên Lăng không thích hợp làm vợ chồng, xin ông đồng ý cho chúng cháu ly hôn được không?"
Tuy ông chưa từng nói gì ở trước mặt cô.
Nhưng cô rất rõ ràng, chắc chắn ông rất phản đối chuyện bọn họ ly hôn. Hơn nữa không phải là phản đối bình thường, mà là phản đối rất kịch liệt.