"Mẹ…" Nhan Duyệt lạnh lùng cười nhạt, nói: "Con nhất định phải gả cho Lăng, ông nội Nguyễn gia muốn là ngăn cản được sao. Dù sao người con lấy cũng không phải ông ta. Hơn nữa, Lăng rất yêu con, anh ấy sẽ cưới con.”
"Dù Nguyễn Thiên Lăng có yêu con nhiều như thế nào, cũng không có khả năng chống đối ý của ông nội nó. Ngộ nhỡ nó vì ông nội nó, tiếp tục cùng Giang Vũ Phi làm vợ chồng, không cưới con thì sao?" Bà Nhan lo lắng hỏi lại.
Thế nhưng Nhan Duyệt lại rất tự tin: "Sẽ không có chuyện đó đâu mẹ, con và Lăng thật lòng yêu nhau, anh ấy nhất định không thể không quan tâm con được. Mẹ đừng lo lắng, con nghĩ ông nội cũng chỉ là nhất thời không nghĩ ra, chờ ông nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ biết con tốt hơn Giang Vũ Phi nhiều. Với lại, bác gái cũng đứng về phía con, bác gái vẫn luôn hi vọng con và Lăng ở bên nhau, việc này nhất định sẽ thành."
Bà Nhan nghe cô ta nói như vậy, cũng có một chút dao động.
Dù sao Nguyễn gia thật sự rất không tồi, tại thành phố A cũng không tìm được nhà thứ hai có gia thế như Nguyễn gia. Nguyễn Thiên Lăng tài năng xuất chúng, lại phong lưu phóng khoáng, thành phố A cũng cũng chỉ có anh mới xứng đôi con gái Nhan gia bọn họ.
Nếu như hai người bọn họ có thể thành công, vậy thì tất nhiên không còn gì tốt hơn.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là Giang Vũ Phi phải rời khỏi Nguyễn gia, và Nguyễn Thiên Lăng phải ly hôn mới được.
"Haiz, nếu năm đó con không nói dối Nguyễn Thiên Lăng, thì Giang Vũ Phi làm sao còn có phần."
"Cô ta chính là nhân lúc con sơ hở mà chen vào, nhưng mà hiện tại con đã trở lại, sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận Lăng nữa." Nhan Duyệt hết sức kiên định, tự tin nói, thật giống như nhận định chắc chắn rằng Nguyễn Thiên Lăng là món đồ trong bàn tay cô ta, ai cũng không thể cướp đi được.
---
Nguyễn gia, trong phòng khách.
Giang Vũ Phi vẫn còn đang quỳ.
Sắc trời đã tối, cô cũng đã quỳ rất lâu. Đầu cô cúi thấp, mái tóc dài che đi sắc mặt tái nhợt của cô.
Ông nội ở trong bệnh viện vẫn còn chưa tỉnh lại, cô phải đợi ông nội tỉnh lại, mới dám thả lỏng hoàn toàn.Thân thể cô thỉnh thoảng lại khẽ run rẩy, giống như bất cứ lúc nào
cũng có thể té ngã xuống đất. Cô cảm giác mình muốn té xỉu, nhưng cô lại không dám té xỉu.
Vừa nghĩ tới bình thường ông nội đối với cô hết mực yêu thương, Giang Vũ Phi lại càng tự trách mình.
Ông nội đối với cô vô cùng tốt, ngay cả mẹ ruột của cô cũng không bằng.
Trên thế giới này, trừ ông nội, không còn có người nào đối với cô tốt như vậy.
Giang Vũ Phi hơi cắn môi, cô ra một quyết tâm rất lớn, trong lòng âm thầm thề, chỉ cần ông nội không có việc gì, chỉ cần ông không có việc gì, cô đồng ý…
"Đúng dậy, cô còn quỳ ở đây làm gì!" Cánh tay đột nhiên bị người khác túm lấy, một sức lực lớn dễ dàng kéo cô đứng lên.
Giang Vũ Phi thần sắc hoảng hốt, nhíu mày đối mặt với Nguyễn Thiên Lăng, ánh mắt dần dần thấy rõ hơn.
Cánh môi khô nứt hơi căng ra, cô yếu ớt mở miệng: “Ông nội…”
"Tỉnh rồi, ông nội không sao." Nguyễn Thiên Lăng lập tức nói, ánh mắt Giang Vũ Phi lóe sáng lên, nước mắt trong mắt lập tức trào ra.
Cô nhắm mắt lại, người đột nhiên ngất xỉu trong ngực Nguyễn Thiên Lăng, khóe mắt còn chảy xuống hai hàng nước mắt.
Người đàn ông đỡ được thân thể mảnh mai của cô, cảm giác toàn bộ cơ thể dưới lòng bàn tay đều là xương cốt, giống như không có thịt vậy. Nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, cùng với vệt nước mắt chưa khô trên mặt, trái tim anh bỗng nhiên hơi đau thắt lại.
Nhưng anh lập tức bỏ qua cảm giác lạ lẫm này, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn có một cảm giác bực bội vô cớ.
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày bế Giang Vũ Phi lên, đi nhanh lên lầu.
Ngay lúc Giang Vũ Phi vừa được đặt ở trên giường, cô liền tỉnh lại. Cô liếc mắt nhìn Nguyễn Thiên Lăng, lại yếu ớt nhắm mắt lại.
Người đàn ông đắp kín chăn cho cô, đứng bên cạnh giường gọi điện thoại.