Rèm cửa của khung cửa kính kéo ra hai bên, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính rộng rãi mà chiếu vào, từng mảng lớn chiếu vào trong phòng ngủ, bao phủ trên người cô, ấm áp lại rất thoải mái.
Giang Vũ Phi duỗi một tay ra, bàn tay thon nhỏ ở trong ánh mặt trời, giống như có chút trong suốt.
Ngón tay cong lại nắm chặt, trong lòng bàn tay có cảm giác ấm áp, cô nắm lấy ánh mặt trời.
Hơi nheo mắt lại, khóe miệng cô nhếch lên một đường cong nhẹ nhàng.
Nhìn xem, nắm lấy ánh mặt trời chính là dễ dàng như vậy, chỉ cần vươn tay ra đón nhận ánh mặt trời là được.
Cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, Giang Vũ Phi, mày đều phải sống thật tốt, tiếp tục sống thật tốt…
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đang dùng cơm dưới lầu, nhìn thấy Giang Vũ Phi ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống.
Cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, quần leging màu đen, tóc dài vén lên, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ đang đi xuống lầu. Trên cánh tay cô còn khoác một chiếc áo lông màu trắng, trên chân là dép lê lông xù màu trắng.
Cô chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt nhỏ không có chút thần sắc đau khổ nào, rất bình thản, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Đối diện với ánh mắt anh, cô không có chút rung động nào, thong dong trầm ổn.
Nguyễn Thiên Lăng có một ảo giác, giống như chỉ sau một đêm, cô trở nên càng thêm chín chắn, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi cô đi đến trước bàn ăn, ngồi ở phía đối diện anh, mở miệng hỏi anh: "Lát nữa anh đến bệnh viện sao?"
"Ừ." Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt gật đầu.
"Tôi với anh cùng đi đi, tôi đi thăm ông nội."
Nguyễn Thiên Lăng vốn tưởng rằng hôm nay cô sẽ không thức dậy, sẽ vẫn nằm trên giường đau lòng buồn bã, trong lòng bi thương. Lại không ngờ tới sáng sớm cô đã thức dậy, còn điều chỉnh lại tâm trạng, dự định đi bệnh viện thăm ông nội.
Bản thân cô đau lòng như vậy, thế nhưng cũng không quên quan tâm tình hình của ông nội, điều này khiến cho anh có chút cảm động.
"Anh ăn đi, tôi không đói bụng.""Ăn sáng trước đã, ăn xong rồi đi."
Bắt đầu từ ngày hôm qua cô đã không ăn cái gì, bây giờ lại không ăn sao được.
Nguyễn Thiên Lăng không để ý tới cô, trực tiếp bảo người làm
mang lên cho cô một phần bữa sáng thịnh soạn, cũng nói với cô: "Tôi thấy cô cũng bắt đầu lấy lại tinh thần rồi, nếu đã muốn phấn chấn, cần phải bồi dưỡng thân thể cho tốt."
Giang Vũ Phi không muốn ăn một chút nào, nhưng anh nói không sai, cô phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, không thể để cho bản thân bị bệnh.
Nếu như cô bị bệnh, ngoài việc phải ở trong bệnh viện lạnh như băng, cô cũng sẽ không nhận được quá nhiều sự quan tâm.
Nếu như là Giang Vũ Phi trước khi sống lại, cô nhất định sẽ cam chịu, nghĩ thầm chết tốt nhất. Nhưng người sống lại như cô, đã biết cảm giác tử vong là như thế nào, đó chính là cái gì cũng không có.
Nhớ trước kia cô đã nghe qua một câu nói như thế này.
Người đang sống trên đời cần phải thật vui vẻ, bởi vì chúng ta phải chết rất lâu rất lâu…
Lúc ấy đọc những lời này, trong lòng cô bỗng nhiên trào lên một nỗi bi thương mờ nhạt.
Đúng vậy, thường nói con người ta sống cả đời quá dài lâu, thế nhưng ai có thể biết, chết mới thật sự là vĩnh hằng.
Cô vẫn chưa từng có được cuộc sống hạnh phúc, sao lại nỡ chết đi.
Giang Vũ Phi cầm chặt muỗng, cho dù là ăn không vô, cô cũng miễn cưỡng ép bản thân ăn một chén cháo.
"Ăn cả trứng gà luôn đi." Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô muốn thả muỗng xuống, anh kịp thời mở miệng nói ra.
Trứng ốp la trong đĩa ngoài xém trong mềm thơm ngào ngạt, nhưng cô thật sự ăn không vô.
"Đi thôi, đi bệnh viện."
"Ăn xong rồi đi." Người đàn ông trầm giọng nói, Giang Vũ Phi liếc nhìn anh một cái, nói: "Sau khi bị cảm không nên ăn trứng gà."
"…" Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng ngắc.