Ăn cơm xong, Nguyễn Thiên Lăng liền đưa cô ta về nhà.
Cũng không ở lại quá lâu, anh lái xe thẳng về nhà mình.
Ở trong nhà, ông Nguyễn đã về, bà Nguyễn ở lại bệnh viện chăm sóc lão gia, người làm nói thiếu phu nhân hôm nay sau khi trở về liền nằm ngủ, đến bây giờ cũng không thấy xuống lầu.
Nguyễn Thiên Lăng đi nhanh lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng ngọn đèn êm dịu, mờ mờ.
Trên chiếc giường lớn xa hoa, Giang Vũ Phi đắp chăn, cuộn người lại quay lưng về phía anh.
Từ sau khi tình cảm của cô với anh thay đổi, buổi tối cô không mở đèn khi ngủ, cũng không để đèn sáng cho anh nữa.
Hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy màu vàng nhạt nhẹ nhàng của chiếc đèn trong phòng ngủ, trong lòng anh có một chút ấm áp, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác gia đình.
Anh lặng lẽ đi đến ngồi xuống giường, cũng không đi tắm rửa, cởi giày ra rồi lên giường nằm xuống bên cạnh cô.
Cảm nhận tiếng hít thở của Giang Vũ Phi bên tai cô ngủ rất say, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng đau khổ của cô hôm nay, anh không đành lòng đánh thức cô.
Với tay tắt đèn bàn, anh đắp chăn nằm phủ phía sau lưng cô, chóp mũi còn có thể ngửi hương thơm trên người cô tỏa ra.
Cô rất ít khi trang điểm, ít khi xịt nước hoa.
Người ta nói phụ nữ không có nước hoa thì không đủ tao nhã, dù đã quen với các loại mùi nước hoa, nhưng anh lại cảm thấy khi không xịt nước hoa, người cô tỏa ra hương thơm càng thêm mê người.
Mùi thơm nhàn nhạt, cho người ta một cảm giác rất thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng ghé sát vào cô, ngửi hương thơm trên mái tóc cô, có một chút say mê.
Bỗng nhiên, Giang Vũ Phi bất an cử động người.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó không tốt, cô hoảng sợ mở to mắt, vội vươn tay mở đèn bàn lên.
Hơi thở của cô hơi dồn dập, phát giác được bên cạnh có người, cô kinh hãi quay đầu lại nhìn, thấy là anh, cô mới thở phào một hơi.
Phụ nữ nếu từng bị cưỡng hiếp, phản ứng thật sự sẽ lớn như vậy sao?Nguyễn Thiên Lăng không chớp mắt chăm chú nhìn những động tác liên tiếp của cô, tay ở dưới chăn cũng cứng ngắc quên cả
cử động.
Anh chưa bao giờ biết, chuyện đó sẽ mang đến cho người phụ nữ tổn thương và ám ảnh tâm lý lớn như vậy. Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên dâng lên một chút áy náy.
Giang Vũ Phi lại chìm vào giấc ngủ, thì thầm nói nhỏ, hỏi một cách thăm dò: “Đêm nay có thể để đèn ngủ không?
Cô sợ bóng tối, nếu như không có ánh đèn, cô sẽ gặp ác mộng.
Bỗng nhiên Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực anh, dùng cánh tay rắn chắc vòng qua ôm lấy người cô.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, cằm anh tựa vào đỉnh đầu cô, trầm thấp dịu dàng nói: “Ngủ đi, không tắt đèn cũng được.”
“Anh... thả tôi ra.” Giang Vũ Phi nhíu mày giãy giụa, cô không quen ngủ trong lòng anh.
Người đàn ông siết chặt cánh tay, càng ôm cô chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, bằng không thì tôi sẽ hành động!”
“...” Giang Vũ Phi tức giận đến phát nghẹn, thật sự muốn chửi ầm lên.
“Nhanh ngủ đi, không thì đêm nay đừng ngủ nữa, tiếp tục làm chuyện sáng nay.” Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống, đôi môi mỏng thoáng lướt qua trán cô, mỉm cười nói.
Nghĩ đến chuyện phát sinh trong xe lúc sáng, gò má cô ửng đỏ, cả người cũng thuận theo, không giãy giụa nữa.
Nguyễn Thiên Lăng ôm cơ thể mềm mại của cô, thầm nghĩ người phụ nữ hiền thục lúc này kỳ thật cũng không đáng ghét đến vậy.
Thế nhưng vì sao trước kia lúc cô dịu dàng với anh, anh cũng không khi nào cảm thấy vừa lòng?
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, ban ngày cô ngủ nhiều nên giờ không ngủ được nữa.
Dựa vào lồng ngực ấm nóng của anh, nghe hơi thở đàn ông dễ chịu trên người anh, cô suy nghĩ có chút mờ mịt.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không ngủ được, mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ...