Một mùi hương nam tính tươi mát xộc vào mũi cô, mặt cô dán sát vào người anh, cô có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng vững vàng của anh.
Bỗng nhiên thân hình rắn chắc này tạo cho cô cảm giác an toàn.
Cô ngẩn ngơ nghĩ ngợi, cánh tay vững chãi đó ôm lấy thắt lưng khiến cô dựa vào anh, anh dùng chính thân mình làm điểm tựa cho cô, chặn hết thảy mọi thứ lại.
Giang Vũ Phi kinh ngạc ngẩng đầu, song chỉ nhìn thấy cái cằm cương nghị, với yếu hầu hơi nhấp nhô của anh.
“Đông người thế này mà đi ức hiếp một cô gái, các người không thấy hổ thẹn sao?” Tiêu Lang đảo mắt nhìn quanh, giọng điệu lạnh lùng.
“Anh là ai?” Hứa Mạn thấy có người làm chỗ dựa cho Giang Vũ Phi, lửa giận không dễ gì nén được lại lần nữa bùng lên.
Thiếu chút nữa thôi là có thể khiến tiện nhân Giang Vũ Phi kia quỳ xuống rồi!
Cô ta tức giận nắm chặt tay, không cam lòng.
Tiêu Lang liếc cô ta một cái, nhoẻn miệng cười nhạt, diện mạo sang trọng lạnh lùng tựa như không phải người phàm.
“Tôi là ai không quan trọng, chỉ là tôi không quen nhìn các người ỷ thế hiếp đáp người khác.”
Hứa Mạn nghiến răng phản bác: “Ai ỷ thế hiếp người, Giang Vũ Phi cố tình gây sự, cô ta không tôn trọng chúng tôi, tất cả mọi người đều biết là cô ta sai. Chúng tôi muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi, chẳng lẽ là sai sao? Trông dáng vẻ của anh, chắc cũng không phải là người xấu, đừng để vẻ ngoài đáng thương của cô ta đánh lừa!”
Tiêu Lang không thay đổi sắc mặt lạnh: “Các người nói cô ấy cố tình gây sự, vậy các người nói xem, cô ấy cố tình gây sự như thế nào?”
“Cô ta vô duyên vô cớ làm đổ rượu của tôi, làm bẩn váy của con gái phó thị trưởng. Tôi cho cô ta một cái tát để dạy dỗ, cô ta chẳng những không nhận lỗi, còn tát tôi, thế không phải là cô ta sai sao?”
Tiêu Lang nhếch môi cười, điệu cười lạnh băng: “Hóa ra cô ấy làm bẩn váy của con gái phó thị trưởng, cho nên các người bắt cô ấy quỳ xuống nhận lỗi à.”
Lời nói của
anh sắc sảo, ám chỉ Nhan Duyệt ỷ ba mình là phó thị trưởng, ức hiếp một nhân viên phục vụ quèn.
Xã hội bây giờ, mấy chuyện cậy thế hiếp đáp người khác không phải là hiếm.
Con cháu nhiều nhà quan chức, giàu sang phú quý thường cậy thế, cậy quyền, coi người như rơm rác. Trên mạng cũng không thiếu mấy vụ án kẻ quyền thế ức hiếp kẻ yếu như vậy, đám người có chức có quyền lụn bại cũng vì thế.
Trong sảnh yến tiệc không có phóng viên, chẳng một ai lên tiếng bênh vực cho Giang Vũ Phi, nên bọn họ không lo chuyện ở đây sẽ bị truyền đi.
Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nhắc đến chủ đề nhạy cảm này, làm ai nấy đều cau mày.
Hứa Mạn lại không nhận ra điều đó, cô ta hơi hất cằm, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng vậy, con gái phó thị trưởng mà có thể tùy tiện bắt nạt sao? Không chỉ vậy, cô ta còn tát tôi một cái! Cô ta có biết thân phận của mình như thế nào không, dám đánh tôi, bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi là xem như đã quá dễ dãi cho cô ta rồi!”
Trong mắt Tiêu Lang hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hứa Mạn cứ tưởng nếu rõ thân phận của Nhan Duyệt, anh sẽ không tiếp tục đứng ra giúp Giang Vũ Phi nữa.
Không ngờ sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là một đám cậy thế hiếp đáp người khác, hôm nay xem như tôi được mở mang tầm mắt! Cho dù Giang Vũ Phi có sai, chỉ cần cô ấy chịu xin lỗi, các người cũng không nên như thế, bắt ép cô ấy phải quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy. Các người có lẽ đều là người được dạy dỗ tử tế, tôi nghĩ ắt cũng hiểu được ý của câu lấy đức báo oán.”
Giang Vũ Phi nhíu mày lo lắng, Tiêu Lang đứng ra cứu cô, cô cảm động vô cùng.