Theo như kế hoạch, đáng lẽ là Giang Vũ Phi đã thay quần áo xong, sau đó tên họ Tất xông vào, sau đó giở trò với Giang Vũ Phi đã bị uống thuốc ngủ.
Còn bọn họ nhân cơ hội xông vào, bắt quả tang hai người gian díu, vừa khiến Nguyễn Thiên Lăng chán ghét Giang Vũ Phi, vừa trả thù được tên họ Tất mới đúng.
Đây rõ ràng là mưu kế một mũi tên trúng hai chim nhạn, tại sao lại không thành công chứ?
Còn nữa, tại sao Nguyễn Thiên Lăng lại đến đây, cô ta cứ tưởng là sau khi anh nhận xong điện thoại, đi đến góc nào đó để gọi lại chứ! Càng đáng ghét hơn là, cái tên họ Tất đó lại còn phản ứng nhanh như thế, chưa gì đã đoán ra mưu kế của bọn họ.
Tuy nhiên, La Nhu Vân không dễ dàng bị hù dọa, cô ta kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt oan ức nói: “Chú Tất, rõ ràng là chúng cháu có tìm một cô tiếp viên cho chú, nhưng mà cô tiếp viên đó ở phòng kế bên, chú vô lộn phòng rồi!”
Tất tổng mắc nghẹn, ngoan cố biện giải: “Mấy người nói với tôi rõ ràng là căn phòng này, sao lại trở thành phòng kế bên được?”
“Chú Tất, đúng thật là phòng kế bên, nếu như có nói là phòng này thì cũng là nói nhầm thôi. Hơn nữa chúng cháu không biết chị cháu đang ở đây, không lẽ chúng cháu biết bấm ngón tay bói toán sao? Cho dù là chúng cháu nói nhầm phòng thì chị cháu cũng đã nói với chú chị ấy không phải là tiếp viên, nếu chị ấy đã giải thích với chú, sao chú lại còn ức hiếp chị ấy?”
“Cái này…” - Tất tổng cũng không biết phản bác như thế nào, lời lẽ của La Nhu Vân lại dồn ông ta trước đầu ngọn sóng.
Ông ta chột dạ nhìn Nguyễn Thiên Lăng, cố cười: “Nguyễn thiếu gia, đây đúng là một sự hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm! Lúc nãy tôi uống say quá, hơn nữa tôi cũng chưa làm gì vợ anh. Hôm sau tôi sẽ đến nhà tạ lỗi, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này được không?”
Nguyễn Thiên Lăng lẳng lặng nhìn bọn họ tranh luận, trong lòng sớm đã có tính toán riêng.
Không quan tâm đến tên họ Tất, ánh mắt anh nhìn sang La Nhu Vân, lạnh nhạt hỏi cô ta: “Tại sao các cô đột nhiên xông vào đây?”
La Nhu Vân vội vàng giải thích: “Là thế này, em nghe nói lúc nãy chị có chút vấn đề ở ngoài sảnh tiệc, nên
mới dắt theo mấy đứa bạn đến với chị. Vừa lúc đến bên ngoài thì nghe tiếng chị hét lên, tưởng chị có chuyện gì nên xông vào.”
Lý luận chặt chẽ quả thực là không lỗ hổng.
Giang Vũ Phi cúi mặt để che giấu ánh mắt sắc lạnh rồi lại ngẩng lên, cô nói với Nguyễn Thiên Lăng với vẻ uất ức: “La tiểu thư nói không sai, quả thực em có xảy ra một chút vấn đề. Có người không cẩn thận làm đổ rượu vào người em, sau đó cô ấy đưa em tới đây để thay đồ. Anh xem, đây là quần áo mà cô ấy cho người mang tới.”
Theo ánh nhìn của cô, Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy một chiếc đầm đang để trên ghế sofa.
Chiếc đầm được trải ra ngay ngắn trên sofa, nhìn qua cũng thấy đó là một chiếc đầm hở hang như thế nào.
Hôm nay Giang Vũ Phi ăn mặc rất sang trọng, cứ xem như là không quen, cũng nên biết thân phận của cô không đơn giản. Đối phương đưa chiếc đầm này cho cô thay, rốt cuộc có dụng ý gì?
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên tối sầm đáng sợ. Anh nhếch môi lộ ra nụ cười nhạt, nói với tất cả những ai có mặt ở đó: “Chuyện này có phải là hiểu lầm hay không tôi sẽ tự điều tra. Yên tâm, tôi tuyệt đối không đổ oan cho bất cứ bên nào.”
Lời lẽ của anh tựa như một làn hơi lạnh, khiến cho La Nhu Vân và Tất tổng ngấm ngầm run rẩy.
Tất nhiên bọn họ hiểu được ẩn ý của anh, anh sẽ không đổ oan cho bên nào cả, tất nhiên càng sẽ không bỏ qua cho bên phạm lỗi!
“Nguyễn đại ca, anh không tin em sao? Em thật sự không có ý hãm hại chị.” - La Nhu Vân khóe mắt đo đỏ, vô cùng ấm ức nhìn anh.
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt thêm lần nữa: “Anh nói rồi, anh sẽ không đổ oan cho mọi người. Nếu em không làm sai thì đừng nên lo lắng.”
Vì vậy cô càng giải thích càng chứng minh cô đang chột dạ.
La Nhu Vân âm thầm nghiến răng, chỉ biết không can tâm mà phải câm nín.
Giang Vũ Phi có chút ngạc nhiên về mức độ anh minh của Nguyễn Thiên Lăng.