Không chỉ có như thế, cô còn té ngã nhiều lần, may là đã đeo đồ bảo hộ mông, nếu không mông cô đã nở hoa hết rồi.
“Đúng, cứ như vậy, tiếp tục tiến lên, dũng cảm buông tay chân ra, đừng sợ té ngã…” Tiêu Lang đứng trước mặt cô, vừa lui về phía sau vừa cổ vũ cô.
Giang Vũ Phi dùng gậy trượt tuyết, lắc lư trượt về phía trước, cơ thể lúc hơi nghiêng về phía trước, lúc lại hơi ngửa ra sau, cuối cùng vẫn ngã nhào về trước. Thấy cô sắp ngã xuống nền tuyết, Tiêu Lang đột nhiên trượt người xuống đỡ được cô, cô không ngã trên mặt đất, mà là ngã trên người anh.
“A!” Cô ngạc nhiên thét lên, không ngờ rằng anh sẽ làm đệm lưng cho cô ngã xuống.
Nhào vào người anh, cô có thể ngửi thấy rõ ràng hơi thở thanh nhã của anh. Mà mặt cô lại ngay trên mặt anh, cách chưa đến 10mm.
Nhìn ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện anh có nét con lai, đường nét rõ ràng, càng thêm rõ nét đẹp mắt. Mũi cao thẳng, da bóng loáng, không kém Nguyễn Thiên Lăng một chút nào.
Người đẹp thường hấp dẫn ánh nhìn của người khác, Giang Vũ Phi thình lình bị vẻ anh tuấn của anh hấp dẫn, hơi có chút thất thần.
Người đàn ông bên dưới hình như bị cô đè đau quá, phát ra một tiếng rên hơi trầm, hơi thở dường như cũng có chút gấp gáp.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Giang Vũ Phi tức khắc lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống bò dậy, vẫn giữ nguyên bộ dạng vụng về đó, kéo Tiêu Lang cồng kềng dậy.
Mặc trang phục trượt tuyết quá cồng kềnh, cô cảm thấy bọn họ đều giống như gấu, chậm chạp, mập mạp, đã ngốc nghếch trông lại càng ngốc nghếch hơn.
Giang Vũ Phi quỳ gối trên mặt tuyết, cô đột nhiên cười, cô cười ha ha, tiếng cười lanh lảnh giống như tiếng chuông bạc êm tai.
Tiêu Lang cũng giống cô, ngồi trên mặt tuyết, con mắt màu đen nhìn cô, buồn cười cong môi nói: “Cô cười cái gì?”
“Chỉ là cảm thấy rất buồn cười.” Cô lại tiếp tục cười, cười một cách thoải mái, tiếng cười bay bổng trong khu trượt tuyết trống trải.
Từ sau khi gả cho Nguyễn Thiên Lăng, cô chưa từng được cười vui
vẻ như thế.
Tiếng cười của cô, dễ nghe như vậy, giống như tiếng ca dưới ánh mặt trời, làm cho người ta ấm áp, thoải mái, dễ chịu. Cách đó không xa, một người đàn ông mặc bộ trang phục trượt tuyết màu đen đắt tiền nhìn chằm chằm về phái cô, đôi mắt màu đen phía sau cặp kính trượt tuyết lóe lên những tia phức tạp khó hiểu.
“Lăng, anh đang nhìn gì vậy?” Nhan Duyệt thon thả mặc trang phục trượt tuyết màu đỏ, điêu luyện trượt đến bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh, nhưng không nhìn ra điều gì.
Người ở đây quá nhiều, rất nhiều người đều mặc trang phục trượt tuyết thuê, tối như mực, trên đầu đội nón trụ và kính mắt, cơ hồ mỗi người đều trông giống nhau. Cho nên dĩ nhiên cô ta sẽ không biết, trong đó có một người phụ nữ chính là Giang Vũ Phi.
Nguyễn Thiên Lăng thu mắt về: “Không nhìn gì cả, chúng ta thi một trận đi.”
“Được.” Nhan Duyệt gật đầu hưng phấn đáp.
Bọn họ ở đường trượt tuyết cấp cao, dốc hơn hai mươi độ, chênh lệch đến bảy, tám chục mét, đừng nói đến trượt xuống, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã thấy kinh hãi rồi.
Nhưng hai người bọn họ lại như hai con giao long một đen một đỏ, từ trên lao xuống, điêu luyện trượt trên đường trượt, lưu lại dấu vết của bốn đường ván trượt dài.
Thấy dáng vẻ bọn họ nhanh nhẹn, kiện tráng, rất nhiều người vỗ tay, hưng phấn huýt sáo.
Tiêu Lang và Giang Vũ Phi cũng bị thu hút bởi sự náo nhiệt bên kia, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt tươi cười. Động tác thật tiêu sái xuất chúng, nam vững vàng nhanh chóng, nữ lưu loát nhẹ nhàng, bọn họ một trước một sau truy đuổi, thật giống như hai con giao long đang chơi đùa trong nước.