“Vũ Phi, ba anh có gọi điện cho em không?” Tiêu Lang tiến vào nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi.
Giang Vũ Phi nhìn anh, do dự một chút mới nói: “Có.”
“Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói, em là người phụ nữ đã từng ly hôn, anh và em không hợp nhau. Ông ấy không muốn chúng ta đính hôn.” Giang Vũ Phi nói thật.
Tiêu Lang nhíu mày, khuyên cô: “Em đừng nghe ông ấy, đây là việc của hai chúng ta, chỉ cần hai ta muốn ở bên nhau là đủ rồi.”
“Nhưng ông ấy là ba anh…”
“Vũ Phi, đây chỉ là đính hôn không phải kết hôn. Sau khi đính hôn, chúng ta có thể từ từ thuyết phục ông ấy, khiến ông ấy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Em phải tin anh, có biết chưa?”
“Dạ.” Cô gật đầu cười.
Tiêu Lang ôm cô, hôn trán cô, buông cô ra nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, lễ đính hôn ngày mai sẽ rất mệt, giữ tinh thần tốt, đừng để em và con mệt mỏi.”
“Anh cũng vậy, về nghỉ ngơi sớm đi.” Giang Vũ Phi cười dịu dàng.
Tiêu Lang quay người mở cửa, tạm biệt cô rồi khép cửa lại rời đi.
Giang Vũ Phi thu lại nụ cười, trong lòng nghĩ Tiêu Lang nói đúng. Họ có thể đính hôn trước, những việc khác đợi sau khi đính hôn rồi tính tiếp.
---
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Vũ Phi được mấy nhân viên nữ của nhà hàng đón đến khách sạn.
Cô không thông báo cho người nhà biết việc cô đính hôn, cho nên Tiêu Lang sắp xếp mấy nhân viên nữ bên cạnh cô, đảm nhiệm vai trò người nhà cô.
Trong một phòng nghỉ ở khách sạn, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô.
Khoác lên người bộ lễ phục, cô trở nên lộng lẫy, sau khi trang điểm lại càng xinh đẹp hơn nữa.
Một nhân viên nữ ngưỡng mộ cười nói: “Bà chủ thật đẹp quá, nếu như ngày tôi đính hôn cũng đẹp như vậy thì thật tốt.”
“Muốn lấy chồng rồi sao, mau chóng tìm một người đi, không tìm thì sao đính hôn được.”
“Tìm đi, cô sẽ không độc thân nữa.”
“Tôi phải
lòng ông chủ, vì anh mà vẫn độc thân. Đáng tiếc, bây giờ anh là chậu đã có hoa…”
“Chết, coi chừng bà chủ sa thải cô bây giờ!”
Giang Vũ Phi nghe họ cười phá lên cũng cười theo.
Tiêu Lang đẩy cửa bước vào, mỉm cười hỏi: “Đang cười gì thế?”
“Ông chủ, chúng tôi đang nói bà chủ thật đẹp.”
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng phẳng phiu đi đến phía sau Giang Vũ Phi, nhìn cô trong gương, trên gương mặt rạng rỡ của anh xuất hiện nụ cười mê hoặc lòng người.
“Vũ Phi, hôm nay em là người phụ nữ đẹp nhất.”
Giang Vũ Phi hơi đỏ mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Không biết vì sao cô cảm thấy rất căng thẳng. Đây chỉ là đính hôn mà thôi, cô đã căng thẳng như vậy, không biết đến ngày kết hôn sẽ lo lắng đến nhường nào.
Đúng vào lúc này, một nhân viên phục vụ bước vào nói với Tiêu Lang: “Tiêu tiên sinh, bên ngoài có người tìm anh.”
Tiêu Lang lộ vẻ hoài nghi: “Là ai tìm tôi?”
“Người đó không nói tên.”
“Vũ Phi, anh đi xem một chút, lát nữa sẽ đến đón em.”
“Dạ, anh đi đi.” Giang Vũ Phi mỉm cười.
Tiêu Lang vỗ vỗ vai cô, quay người rời đi.
Cô quay lại nhìn theo bóng anh, trong lòng càng thêm lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy lo sợ, giống như cô gái lần đầu lấy chồng, cảm thấy sợ hãi, không yên tâm về tương lai.
Một chiếc xe con màu đen đậu trước cửa khách sạn. Tiêu Lang bước đến, không biết người trong xe nói gì với anh, anh mở cửa xe ngồi vào, sau đó xe từ từ khởi động, chạy khỏi khách sạn.
Tiêu Lang đi lần này sẽ không trở lại nữa.