Giang Vũ Phi chỉ cảm thấy thật nực cười, cô chỉ mong sao anh chết đi.
Nhưng trước giờ cô chưa từng thực sự muốn lấy mạng anh, chỉ bởi vì cô có ý nghĩ muốn anh chết mà đáng phải chịu nhục nhã thế này sao?
Cô cụp mắt, cảm giác chỉ cần nhìn anh một cái thôi là cũng rất buồn nôn.
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giang Vũ Phi ở phía sau yếu ớt nói: “Người anh muốn đối phó là tôi. Bây giờ tôi đã trở về, anh hãy buông tha cho người nhà tôi đi.”
Nguyễn Thiên Lăng giống như không nghe thấy, cứ thế mà bước đi.
Anh đi rồi, thím Lý lập tức cầm một chiếc áo tắm vải bông mềm tới, nhanh chóng mặc vào cho cô, buộc dây áo lại.
“Cô Giang, lần này cô thật không nên tự tiện bỏ đi, để thiếu gia lo lắng cho cô, tìm cô khắp nơi. Thực ra, thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho cô, cho đứa con trong bụng cô, cậu ấy can thiệp vào cuộc sống của cô cũng là vì muốn chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Cô đừng chống đối thiếu gia nữa, có lúc nhường một bước cũng không khó khăn lắm đâu.”
Giang Vũ Phi cụp mắt che giấu ý cười nhạt trong mắt. Thím Lý không hiểu rõ được thù hận giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng, mà cô mãi mãi cũng không thể lùi một bước.
Cô ngước mắt hỏi bà: “Nguyễn Thiên Lăng muốn để tôi tiếp tục sống ở đây sao?”
“Đúng vậy, phòng của cô vẫn giữ lại cho cô. Cô lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi làm cơm cho cô. Ngày mai tôi và tài xế đưa cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thai kỳ tháng này vẫn chưa đi kiểm tra.” Thím Lý ôn hòa cười nói, thái độ đối với cô trước sau như một, luôn dịu dàng như thế.
“Bây giờ có thể đi bệnh viện luôn không? Tôi muốn đi thăm mẹ tôi.”
“Như vậy không được, thiếu gia nói là ngày mai đi.”
Giang Vũ Phi không còn cách nào, đành phải gọi điện cho mẹ trước đã, nói ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm bà.
Vương Đại Trân biết được ngày mai cô sẽ tới, trong lòng thấy rất vui.
“Vũ Phi à, mẹ không biết vì sao lần này con lại bỏ nhà ra đi, nhưng
con là người đã kết hôn, không phải đứa trẻ nữa, đối mặt với vấn đề phải chủ động giải quyết, đừng có bỏ nhà ra đi như thế nữa. Lần này con quay về, Thiên Lăng có tức giận với con không?” Vương Đại Trân ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi cô.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, đợi sự việc lần này qua đi, cô sẽ nói ra chuyện ly hôn của mình và Nguyễn Thiên Lăng.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng gì cả, yên tâm đi, con sẽ cố hết sức minh oan cho chú.” Cô biết mẹ muốn nghe những gì liền nói những lời ấy cho mẹ nghe.
Vương Đại Trân khóc: “Vũ Phi, cả nhà chúng ta đều dựa vào con...”
Nói chuyện một lát, Giang Vũ Phi lòng nặng trĩu gác máy.
Cô cảm thấy lần này trốn đi giống như trò cười vậy, cuối cùng cũng kết thúc bằng thất bại, còn liên lụy đến người nhà.
Nhưng cô đã có nửa tháng trời sống tự do, cô vẫn có niềm vui.
Sáng ngày hôm sau, Giang Vũ Phi ăn sáng xong, đi cùng thím Lý đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, chỉ là thấy cô quá gầy, tinh thần lại không ổn lắm, liền nhắc cô ăn nhiều một chút, thường xuyên ra ngoài hóng mát, để tinh thần và thể xác khỏe mạnh.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Vũ Phi muốn đi thăm mẹ. Thím Lý sớm đã nhận được chỉ thị của Nguyễn Thiên Lăng, lúc cô đưa ra đề nghị liền đưa cô đến phòng bệnh của Vương Đại Trân.
Vương Đại Trân gầy đi không ít, cả người không có chút tinh thần nào, nhưng thấy Giang Vũ Phi đến, bà liền cười và phấn chấn lên.
Giang Vũ Phi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ. Vương Đại Trân nói trong tử cung bà có khối u. Bác sĩ vẫn chưa xác định được là lành tính hay ác tính, phải đợi ngày mai mới có kết quả.