Nhưng sức khỏe của cô lại như không có vấn đề gì, cho nên việc cô đau đớn như vậy chỉ có thể giải thích là kinh nguyệt lần này đến quá dữ dội.
Tuy nhiên Giang Vũ Phi vẫn phải ở lại bệnh viện để truyền dịch. Đêm qua cô trằn trọc không ngủ được nên đến bây giờ đã mệt, cô nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này đến với cô thật thoải mái, lúc tỉnh dậy y tá đang giúp cô rút ống tiêm trên cánh tay cô.
“Dịch truyền xong rồi, bây giờ cô cảm thấy như thế nào?” - Y tá cười nói với cô.
“Khỏe hơn rất nhiều.” - Giang Vũ Phi nhìn ra bên ngoài bầu trời trong xanh, hỏi y tá: “Xin hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“9 giờ.” - cô y tá trả lời.
Giang Vũ Phi khẽ giật mình, than thầm trong bụng.
Cũng không biết Nguyễn Thiên Lăng có về khách sạn để đón cô không.
Đêm qua rời khỏi khách sạn cô quên mang theo điện thoại, bây giờ muốn liên lạc với anh cũng không biết làm sao.
Truyền dịch xong, Giang Vũ Phi lập tức đón xe về nhà.
Cô bước vào phòng khách của nhà cũ, một bóng người đối diện với cô, cổ tay bị ai đó nắm chặt.
“Không phải bảo cô ở khách sạn đợi tôi đến đón sao?” - Giọng nói u ám của Nguyễn Thiên Lăng vang vọng trên đỉnh đầu cô.
Phải biết rằng sáng sớm anh đến tìm cô, biết được chuyện cô đã rời khỏi khách sạn anh đã tức giận đến mức nào.
Anh còn tưởng cô đã về sớm tố giác anh, xong anh vội vàng về nhà lại phát hiện cô vẫn chưa về.
Tối qua hai người bọn họ cùng đi ra ngoài, buổi sáng lại không cùng về nhà, ông nội đã nghi ngờ hai người, bây giờ đang cho người đi điều tra.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu, đối diện với anh sắc mặt lạnh lùng.
Cô không đáp mà hỏi ngược: “Anh về khi nào? Ông nội có hỏi anh chuyện gì không?”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch mép, lạnh nhạt mỉa mai nói: “Bây giờ hỏi những điều này có tác dụng gì. Nói cho tôi biết, là cô cố tình bỏ đi, cố tình để ông nội biết được chuyện giữa hai chúng ta phải không?”
“Tôi không có!” - Giang Vũ Phi nhất nhất phủ nhận: “Tối qua bụng tôi không được khỏe, sáng sớm đi khám ở bệnh viện.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cô một lúc, gằn giọng
nói: “Tốt nhất là cô đừng gạt tôi!”
Giang Vũ Phi không giải thích thêm, dù sao những điều cần nói cũng đã nói hết, anh muốn tin hay không cũng được.
“Thiếu gia, lão thái gia cho gọi cậu đến thư phòng một lát.” - Đúng lúc đó, cô giúp việc đến nói với anh.
“Biết rồi!” - Nguyễn Thiên Lăng nhức đầu cau có, anh liếc Giang Vũ Phi một cái vẻ không vui, hạ giọng đe dọa cô: “Chút nữa tôi sẽ xử cô sau.”
Nói xong, anh bỏ lên lầu, đẩy cửa bước vào thư phòng.
“Ông nội!” - Nhìn thấy vẻ mặt cực kì nghiêm túc của ông nội đang ngồi trước bàn giấy, anh nở nụ cười tươi, giọng nịnh nọt.
Ông Nguyễn An Quốc căn bản là không chịu chiêu này, ông chống mạnh cây gậy xuống sàn, tức giận la lớn: “Cháu là một thằng nghịch tử, cháu muốn làm ta tức chết phải không! Để cháu sống dưới sự kiểm soát của ta mà cháu vẫn chưa chịu an phận. Phụ nữ bên ngoài rốt cuộc là có gì tốt? Cháu làm như vậy có xứng đáng với Vũ Phi hay không?”
Ông nội quả nhiên đã điều tra ra chuyện đêm qua anh ở với người phụ nữ khác.
Cũng là bị người phụ nữ đáng ghét kia hại anh, cô ta sớm không bệnh muộn không bệnh, lại bệnh ngay buổi tối hôm qua. Anh nghi ngờ cô ta nói dối, thật lòng chỉ muốn hãm hại anh.
“Ông nội, ông bớt giận, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà hại đến sức khỏe.” - Nguyễn Thiên Lăng vẫn tiếp tục nụ cười lấy lòng.
Nguyễn An Quốc lại chọc gậy xuống sàn: “Chuyện này là chuyện nhỏ sao hả? Chuyện nhỏ lắm sao? Gia đạo bất hòa, con cháu không thể nào thịnh vượng! Hôm nay ta phải nghiêm túc dạy dỗ cháu một trận, xem sau này cháu còn dám ra đường trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hay không?”