Bỗng nhiên Nguyễn Thiên Lăng tún lấy cánh tay cô, nhấc cô lên, anh thuận thế ngồi xuống, lại kéo cô ngồi lên người anh.
---
Khi mọi thứ kết thúc, cô dùng một chút sức lực cuối cùng đẩy anh ra, quay người lảo đảo chạy đi.
Cô đẩy cửa phòng ngủ, xông vào phòng tắm khóa cửa lại, rồi ghé sát vào bồn rửa tay nôn vào đó.
Cô không biết là cô buồn nôn vì Nguyễn Thiên Lăng, hay là vì mang thai mới buồn nôn.
Cô nôn ọe một hồi, cơ thể run rẩy mới dần dần ổn định lại. Tuy bọn họ không làm tới bước cuối cùng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bẩn, rất buồn nôn.
Cô vốn dĩ đã rất không thích anh đụng vào, bây giờ như vậy, cô lại càng khó chịu hơn.
Giang Vũ Phi mở vòi hoa sen, tẩy đi mùi của Nguyễn Thiên Lăng dính trên người, đứng dưới nước ấm, cô ra sức cọ rửa cơ thể.
Cô đặc biệt dùng sữa tắm hương hoa lài tươi mát, tắm rửa những hai lần, cảm giác buồn nôn trong lòng mới tạm nén xuống.
Tắt vòi hoa sen, cô khoác áo choàng tắm mở cửa đi ra ngoài.
Cửa bật mở, cô liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng sắc mặt tái mét đứng ở cửa.
"Tôi đụng vào làm cô buồn nôn như vậy sao?" Anh lạnh lùng hỏi cô.
Giang Vũ Phi bước ra ngoài, đi qua người anh: "Đúng vậy, cho nên anh đừng đụng vào tôi, bởi vì anh thực sự rất buồn nôn!"
Người đàn ông bỗng nhiên tóm lấy cô, kéo người cô qua.
"Cô đã thấy buồn nồn, thì thêm vài lần nữa cô sẽ từ từ thích ứng thôi!" Nói xong, anh vừa muốn lấn tới, Giang Vũ Phi giơ tay tát lên mặt anh “bốp” một cái.
"Cút cho tôi, cút đi thật xa cho khuất mắt tôi!" Cô căm hận trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát lên.
Cái tát này Nguyễn Thiên Lăng không cảm thấy đau, có điều anh rất tức giận.
Anh càng siết chặt tay cô, âm trầm nói: “Hôm nay cô còn có cái thói động chân động tay này sao! Nổi điên ở bên ngoài, bây giờ trở về cũng nổi điên!”
Giang Vũ Phi giật mình, hèn gì anh vừa về đã nóng giận với cô như vậy.
Hóa ra là Nhan Duyệt đã kể tội với anh.
Cũng đúng, cô đổ nước trà lên mặt Nhan Duyệt, cơ hội
tố tội cô tốt như vậy, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
Giang Vũ Phi khinh thường không thèm giải thích, cô khẽ cười nói: “Đó là bởi vì hai người đều rất cần ăn đòn!”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi tái đi.
“Các người đúng là trời sinh một đôi, đều là khắc tinh của tôi, các người không ở bên nhau quả thực là đáng tiếc!” Giang Vũ Phi không sợ chết nói tiếp.
“Xem ra cô còn muốn thêm lần nữa!” Nguyễn Thiên Lăng gằn giọng, gân xanh trên trán nổi từng đường, cặp mắt sắc bén trừng lên, dáng vẻ đáng sợ dọa người.
Giang Vũ Phi không thèm nhìn thẳng vào anh, cười nhạo nói: "Sao, anh không được thỏa mãn khi ở với Nhan Duyệt, cho nên mới tìm tôi? Có cần tôi nói cô ta một tiếng, hôm nay anh trút giận cho cô ta như thế nào không?"
nếu Nhan Duyệt mà biết thật, phỏng chừng không tức chết mới lạ.
Cô ta kể tội Giang Vũ Phi với Nguyễn Thiên Lăng, vốn là định để Nguyễn Thiên Lăng trừng trị Giang Vũ Phi, càng thêm ghét cô.
Làm sao ngờ phương thức Nguyễn Thiên Lăng trừng trị lại như thế này. Nếu cô ta biết, nhất định sẽ hối hận vì đã kể tội với anh.
Tuy Giang Vũ Phi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn nôn của Nhan Duyệt, nhưng cô vẫn không thể đi nói.
Chuyện này nói ra cũng chính là làm nhục bản thân.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không tức giận mà ngược lại còn cười: "Giang Vũ Phi, cô là người phụ nữ duy nhất không sợ chết trước mặt tôi!"
Thật tốt, anh không tin là anh không thuần phục được cô.