Trong nháy mắt, đầu cô nảy ra một ý nghĩ hoang đường, không biết nếu bây giờ cô nhảy xuống, có thể đập chết anh không?
Bàn tay đặt trên lan can siết chặt, Giang Vũ Phi thoáng cảm thấy mình không thể khống chế được ý nghĩ điên cuồng trong đầu này.
Cô xoay mạnh người quay trở lại phòng ngủ, đóng cửa kính, kéo rèm lên, không để mình lại đi ra ban công nữa.
Dưới lầu, Nguyễn Thiên Lăng thấy cô căm ghét xoay người đi vào, anh nhếch môi, thu lại ánh mắt, đi ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi.
Lúc này Nhan Duyệt đang ấm ức ngồi trong phòng khách ở Nguyễn gia.
Hứa Mạn lại thêm mắm thêm muối, nói với bà Nguyễn: “Bác gái, Giang Vũ Phi quá đáng quá rồi. Hôm nay Duyệt Duyệt gặp cô ta ở bệnh viện, mới nghe được từ chính miệng cô ta nói cô ta và Nguyễn đại ca vẫn ở bên nhau. Cô ta và Nguyễn đại ca đã ly hôn nhưng lại cứ bám lấy Nguyễn đại ca không buông. Duyệt Duyệt hi vọng cô ta còn chút tự tôn biết tự trọng một chút, nhưng kết quả là cô ta hắt trà nóng vào mặt Duyệt Duyệt. Nếu trà nóng hơn nữa, không chừng mặt của Duyệt Duyệt đã bị hủy hoại rồi.”
Bà Nguyễn hết sức kinh ngạc: “Duyệt Duyệt, cháu không sao chứ?”
“Bác gái, cháu không sao.” Nhan Duyệt cười lắc đầu, chỉ là đôi mắt hơi đỏ, bộ dạng dịu dàng khoan dung, hiền lành yếu ớt, làm cho người khác thấy vô cùng trìu mến.
Bà Nguyễn thấy cô ta như vậy lại càng thêm bất bình thay cô ta: “Giang Vũ Phi thực sự đối xử với cháu như vậy? Cháu đừng sợ, cứ nói ra, bác làm chủ cho cháu.”
“Thực ra... Cháu cũng sai...” Nhan Duyệt thấp giọng mở miệng, gục đầu xuống không chịu nói tiếp.
Bà Nguyễn vốn đã không thích Giang Vũ Phi, liền cho rằng Giang Vũ Phi đang bắt nạt người khác.
Bà ta dịu dàng an ủi Nhan Duyệt: “Duyệt Duyệt, cháu đừng buồn, Giang Vũ Phi không thể ở bên Thiên Lăng, nếu không thì bọn chúng cũng không ly hôn. Hiện giờ cháu mới là vợ chưa cưới của Thiên Lăng, Nguyễn gia chúng ta chỉ chấp nhận một người con dâu là cháu, cháu yên tâm đi, cô ta tuyệt đối sẽ không gây ra được bất kỳ sóng gió nào.”
“Nhưng bác gái, Giang Vũ Phi vẫn ở biệt thự của Nguyễn
đại ca, không biết cô ta sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc quyến rũ mà khiến Nguyễn đại ca thành thế này.” Hứa Mạn vừa thở vừa nói, giống như người phải chịu ấm ức mới là cô ta vậy.
Sắc mặt bà Nguyễn trầm xuống: “Việc này bác sẽ tìm Thiên Lăng hỏi rõ, nếu như nó thực sự dây dưa không rõ ràng với Giang Vũ Phi, bác sẽ tự đuổi người phụ nữ kia đi.”
“Tuyệt đối đừng làm vậy!” Nhan Duyệt cuống quýt ngăn cản bà ta: “Bác gái làm vậy có thể sẽ làm tổn hại tình cảm mẹ con giữa bác và Thiên Lăng. Cháu nghĩ Lăng cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Giang Vũ Phi nhanh thôi, sẽ không tiếp tục qua lại với cô ta nữa, bác gái, bác yên tâm đi, cháu hiểu Lăng, sẽ không trách anh ấy.”
Thật là một cô gái chu đáo và hiểu chuyện.
Bà Nguyễn nhìn Nhan Duyệt, ánh mắt liền trở nên vô cùng hiền dịu: “Duyệt Duyệt, cháu thật sự là một đứa trẻ ngoan, Nguyễn gia chúng ta cần chính là một người con dâu dịu dàng độ lượng, có tri thức hiểu lễ nghĩa như cháu. Thiên Lăng thực sự không nên làm tổn thương cháu.”
Nhan Duyệt duỗi hai bàn tay ra nắm tay bà Nguyễn: “Bác gái, cháu với Lăng thực sự yêu thương nhau, cháu hiểu anh ấy nhất, cháu biết anh ấy ở bên Giang Vũ Phi không phải vì tình cảm, mà là vì không quên được hồi ức trước đây của hai người. Cháu tin là qua một thời gian, anh ấy nhất định sẽ buông bỏ được quá khứ.”
Bà Nguyễn cười càng hiền lành hơn nữa, bà ta nghĩ thầm cô con dâu này thực sự khác biệt.
Sau này con bé kết hôn với Thiên Lăng, dựa vào sự tu dưỡng và tài đức của con bé, nhất định sẽ trợ giúp rất nhiều cho sự nghiệp của Thiên Lăng.
Hai người đồng tâm hiệp lực, Nguyễn gia nhất định sẽ ngày càng huy hoàng.