Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 350: Nhốt cô hai ngày


trước sau

Hôm sau, từ sớm hộ lý đã tới, làm tròn hết trách nhiệm. Giang Vũ Phi để cho cô ấy chăm sóc mẹ mình, còn cô đi siêu thị định mua mấy thứ đồ dùng sinh hoạt.

Cô đi trên đường, lúc đang chuẩn bị sang đường, một chiếc xe con đột nhiên dừng trước mặt cô, hai người đàn ông từ bên trong lao ra, túm lấy cô nhanh chóng kéo vào trong!

Xe chỉ dừng lại trên đường vài giây, rất nhanh liền rời khỏi. 

Nơi này không có camera giám sát, trên đường người đi lại ít, không một ai chú ý tới chuyện vừa xảy ra.

Thím Lý xách cơm sáng đã làm xong đến bệnh viện, thấy trong phòng bệnh chỉ có Vương Đại Trân và hộ lý, không thấy Giang Vũ Phi đâu.

Bà nghi hoặc hỏi hộ lý xem Giang Vũ Phi đi đâu, hộ lý nói cô đi ra ngoài mua đồ, nhưng sao lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa trở lại. 

Thím Lý lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Vũ Phi, điện thoại báo là máy bận, không có người nghe máy.

Giờ phút này, Giang Vũ Phi bị trói, bị bịt mắt, bịt miệng, hai bên trái phải đều bị người khác kìm chế, ngồi trong chiếc xe tải cũ kỹ, không hề biết mình bị bọn họ đưa đến nơi nào.

Xe chạy một lúc lâu mới dừng lại, bọn họ áp chế cô xuống xe, đưa cô vào một gian nhà xưởng cũ kỹ. 

"Nhốt cô ta vào!" Một người đàn ông giọng nói đậm khẩu âm vùng khác mở miệng.

Một giây sau, Giang Vũ Phi bị đẩy mạnh vào trong một gian phòng nhỏ hẹp, cánh cửa đóng lại rầm một tiếng.

Cô kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, phát hiện bốn phía tối đen không chút ánh sáng. Lại kéo băng dán trên miệng ra, Giang Vũ Phi lần tìm đến cửa phòng, dùng sức vỗ mạnh. 

"Mấy người là ai, tại sao lại bắt cóc tôi? Tôi không biết mấy người, có phải mấy người bắt nhầm người rồi không?"

"Chính là bắt cóc đồ hồ ly tinh cô đấy, xem cô về sau còn dám quyến rũ chồng người khác hay không! Lần này cho cô một bài học nhỏ thôi, nếu như cô còn không biết xấu hổ, sẽ lột hết quần áo cô ra, chụp ảnh khỏa thân. Sau đó phát tán hết trên mạng!" Người đàn ông giọng nói đậm khẩu âm vùng khác lúc trước tức giận mắng cô.

Giang Vũ Phi nghe vậy liền nổi trận lôi đình: "Mấy người
nhầm rồi, tôi quyến rũ ai chứ! Mấy người nói đạo lý được không, tôi căn bản không hề biết mấy người!" 

"Quyến rũ ai mà cô còn không rõ? Đừng có mà giả bộ, cứ ở đây mà giả vờ hai ngày đi, cô sẽ biết rõ mình sai ở chỗ nào!"

"Anh, không cần lãng phí nước bọt với con hồ ly tinh này. Chúng ta đi thôi, chị họ đang ở trong nhà chờ tin tức của chúng ta đấy."

Giang Vũ Phi vừa nghe thấy bọn họ nói muốn đi, nôn nóng đến mức trán đổ mồ hôi: "Đợi một chút, mấy người không được đi, thả tôi ra ngoài! Mấy người không có quyền giam giữ tôi, đây là phạm pháp!" 

"Ha ha, ông đây còn khuya mới sợ cô đấy, cô biết ông đây là ai không? Còn chưa biết được là ai tố cáo ai đâu, cô là kẻ thứ ba, phá hoại gia đình nhà người ta, loại hồ ly tinh như cô nên bắt đi xử bắn mới đúng!"

"Anh, đi nhanh đi, đừng kì kèo."

"Đi thôi, các anh em, chúng ta đi thôi." 

"Khốn kiếp! Thả tôi ra ngoài, mấy người giam giữ tôi biết hậu quả ra sao không?" Giang Vũ Phi nôn nóng đến mức dùng sức đạp cửa, nhưng mà cái cửa này khóa kín từ bên ngoài, căn bản là đá cũng không mở được.

"Bớt lãng phí sức lực chút đi! Hai ngày sau nơi này sẽ khởi công, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người thả cô ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây nếu còn dám đi quyến rũ đàn ông, lần sau sẽ thật sự cởi hết quần áo cô, chụp ảnh khỏa thân, sau đó tung hết lên trên mạng, cho cô không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa!"

Thím Lý ở bệnh viện chờ một buổi sáng, vẫn không thấy Giang Vũ Phi trở lại, điện thoại của cô gọi đi vẫn luôn không có người nhận. 

Bà nhớ tới chuyện lần trước Giang Vũ Phi bỏ trốn, liệu cô có lại bỏ trốn nữa không đây?

Thím Lý không dám lơ là, lập tức bấm điện thoại báo lại tình hình với Nguyễn Thiên Lăng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện