Trang web không ngừng hiện ra, tối qua Giang Vũ Phi có xem sơ qua nội dung theo thứ tự là…
Bệnh trầm cảm là gì.
Triệu chứng của bệnh trầm cảm là gì.
Điều trị bệnh trầm cảm thế nào…
Nguyễn Thiên Lăng dán mắt vào những thứ này nên cảm thấy kinh ngạc. Anh mím chặt môi, mặt trầm ngâm.
Bước ra khỏi thư phòng, anh xuống lầu, đã thấy Giang Vũ Phi đang ở trong nhà bếp giúp thím Lý rửa rau.
“Cô Giang, cô ra ngoài kia ngồi xem phim đi, để tôi làm là được.”
“Không sao, dù sao tôi cũng rảnh mà.” Cô nhanh nhẹn rửa sạch mớ rau, chủ động cười hỏi thím Lý: “Còn cần làm gì nữa?”
“Lại rửa thêm hai cây cần tây đi.”
“Được.”
Cô cứ loay hoay bận rộn trong nhà bếp, dù cho không có việc gì làm, cô cũng đứng xem thím Lý làm. Dù là ở bên cạnh xem bà làm món ăn, cùng bà nói chuyện cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn họ một lát. Anh đi ra khỏi phòng khách, đứng ở vườn hoa nhấn một số điện thoại.
“Tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, đặc biệt là nổi tiếng về phương diện điều trị bệnh trầm cảm... Ừ, ngay bây giờ, tốt nhất là tìm được trong hôm nay... Đúng, cần nữ.”
Lại dặn thêm một số việc, cúp điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng về lại phòng khách, đúng lúc Giang Vũ Phi đang bưng những món ăn đã làm xong ra bàn ăn.
“Có phải sắp dọn cơm không?" Anh cười hỏi cô.
Anh rất ít khi nói chuyện với cô bằng vẻ mặt như khi nói chuyện với Nhan Duyệt thế này, Giang Vũ Phi nhìn anh, gật gật đầu.
“Cô đi ép chút sữa đậu phộng đi. Bác sĩ nói cô uống nhiều cái này tốt cho sức khỏe.” Anh nói với cô.
Giang Vũ Phi không do dự, quay người đi ép đậu phộng.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến cửa nhà bếp, thấy cô chăm chỉ bận rộn, anh nhìn hoài cũng không thể cười được.
Bệnh trầm cảm, nếu như bệnh tình trầm trọng thì Giang Vũ Phi sẽ bị hủy hoại.
Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp, hy vọng bệnh tình của cô không nghiêm trọng.
Nguyễn Thiên Lăng cùng cô ăn cơm, kéo cô ngồi trước tivi xem video về việc dưỡng thai. Nó liên quan đến sức khỏe
và trí não của con, cho nên Giang Vũ Phi rất coi trọng, không từ chối.
“Thấy chưa, trên đó nói bà mẹ mang thai phải giữ gìn sức khỏe tinh thần, đi dạo nhiều, cười nhiều, như thế thì em bé mới phát triển tốt.” Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh cô, vắt một chân lên, nhếch môi nói.
Giang Vũ Phi ngồi yên lặng, cảm xúc bình thường, không giống với dáng vẻ mọi khi, bất kể anh nói gì làm gì, cô đều sẽ tỏ rõ sự phản đối.
Đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện với cô. Giang Vũ Phi không hứng thú lắm với lời nói của anh, nhiều lắm thì chỉ ừ vài tiếng.
Một lúc sau, điện thoại anh reo lên, anh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc quay trở về còn dắt theo một người phụ nữ. Trong tay anh còn ôm một con chó phốc sóc toàn thân trắng muốt, trông vừa giống cáo lại vừa giống sóc.
Giang Vũ Phi lấy làm khó hiểu nhìn họ.
Nguyễn Thiên Lăng tiến đến đẩy con chó vào trong lòng cô, cô giật mình, nhưng không hề ném con chó đi.
“Đây là quà tặng cô, thích không?” Nguyễn Thiên Lăng cười lên.
“Gâu gâu gâu…” Con chó sủa mấy tiếng với Giang Vũ Phi. Nguyễn Thiên Lăng vỗ một cái lên trán nó, nheo mắt răn dạy nó.
“Sau này cô ấy là chủ nhân của mày, không được sủa bậy với cô ấy.”
“Gâu gâu gâu…” Con chó liền đổi mục tiêu, hướng về phía anh mà sủa.
Nguyễn Thiên Lăng lại vỗ nó một cái: “Tao cũng là chủ của mày, không đượcmày sủa bậy.”
“Ư ư…” Con chó bị ăn hai cú đánh liền bị thuần phục.