“Bây giờ phải đi cùng các anh sao?” Cô hỏi.
“Đầu tiên chúng tôi sẽ hỏi cô một số chuyện.” Người cảnh sát cao nói.
Giang Vũ Phi mở cửa ra, nói một cách thản nhiên: “Mời vào.”
Hai gã cảnh sát đi vào, nhìn bốn phía xung quanh rồi thấp giọng hỏi cô: “Có một mình cô thôi sao?”
“Đúng vậy.” Giang Vũ Phi không cảm thấy bọn họ có chỗ nào không ổn, cô đi ở phía trước, cảm thấy được bọn họ đóng cửa lại.
Hơn nữa bầu không khí hình như có chút quái dị.
Cô xoay người lại, nhìn thấy hai gã cảnh sát đang dùng ánh mắt hung ác nhìn cô.
“Các anh...” Giang Vũ Phi không khỏi lùi về sau một bước, bọn chúng không phải là cảnh sát, vốn không phải là cảnh sát!
Cô xoay người chạy về phía nhà bếp, định đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng cầu cứu!
Trong khoảnh khắc cô xoay người lại, đồng thời cũng lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà cô còn chưa kịp chạy hai bước thì tóc đã bị người phía sau nắm chặt!
“A... Cứu với, cứu tôi với... ưm ưm...”
Miệng Giang Vũ Phi bị bịt từ phía sau, cô ra sức giãy giụa nhưng đối phương rõ ràng là kẻ xấu chuyên làm những việc như vậy, sức lực cực kì mạnh, hành động lại hung ác tàn bạo.
Cô bị bọn chúng kéo lên lầu, điện thoại của Giang Vũ Phi rơi trên mặt đất.
Lúc lên cầu thang, cô bám chặt tay vịn, một tên bắt cóc tách tay cô ra, như muốn bẻ ngón tay cô ra thành từng khúc.
Xe của Nguyễn Thiên Lăng còn chưa tới điểm đến, anh đã nhận được một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu.
“Giang Vũ Phi gặp nguy hiểm.”
Mấy chữ này đủ để làm cho Nguyễn Thiên Lăng phải rùng mình!
Anh lập tức quay đầu xe, bấm số của Giang Vũ Phi, nhưng điện thoại bị vứt trong phòng khách không ai nghe máy.
Dự cảm trong lòng anh càng ngày càng xấu, anh đạp chân ga, trở về bằng tốc độ nhanh nhất...
Lúc này Giang Vũ Phi vô cùng sợ hãi, hai chân cô đạp đá lung tung trên bậc thang gỗ.
Cô nghĩ đến đứa bé trong bụng, nghĩ đến hình ảnh ngã chết ở kiếp trước.
Chẳng lẽ lịch sử sắp tái diễn sao?
Cô và đứa bé, vẫn không thoát khỏi vận mệnh tử vong sao?
Không được, cô không thể chết được, nhất định không thể chết
một lần nữa!
Giang Vũ Phi bắt chính mình phải tỉnh táo lại, lúc đi ngang qua góc cầu thang, cô cắn mạnh một phát lên tay kẻ bắt cóc, nhân lúc hắn ta đau quá thả tay ra, cô lấy một bình hoa trên kệ rồi đập mạnh lên đầu kẻ bắt cóc.
Bình hoa vỡ tan, Giang Vũ Phi liền xoay người chạy xuống lầu.
“Mẹ.” Kẻ bắt cóc đằng sau thẹn quá hóa giận mà mắng to.
“Đừng để cô ta chạy thoát, đuổi theo mau lên!”
Bọn chúng nhanh chóng lao xuống, Giang Vũ Phi không dám dừng lại, mục tiêu của cô là chạy ra khỏi biệt thự, chỉ có như vậy thì mới có cơ hội được cứu.
Nhưng mà chỉ vừa chạy đến phòng khách, cô đã bị bắt lại một lần nữa.
Lần này, bọn chúng không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào, một tên ôm thân trên của cô, một tên khiêng hai chân cô, vác cô lên lầu.
Đây là căn nhà có hai tầng, nhưng mỗi tầng đều rất cao, đứng trên lầu, gió thổi phần phật không ngừng.
Giang Vũ Phi bị bọn chúng khiêng đến bên cạnh lan can, cô nhìn thấy hàng rào kẽm gai ở dưới.
Cô nghĩ thầm, bọn chúng định quăng cô từ trên lầu xuống sao?
Rơi xuống nhất định sẽ chết!
Nếu cô thật sự bị ngã chết, vận mệnh như vậy thật giống với kiếp trước.
Chỉ là lần này người hại chết cô lại không phải là Nguyễn Thiên lăng.
Trong mắt Giang Vũ Phi lập tức trào ra nước mắt, cô nhìn tên bắt cóc cao lớn bằng đôi mắt khẩn cầu, miệng phát ra tiếng ưm ưm.
Tên bắt cóc trầm ngâm một chút, hắn buông miệng của cô ra rồi hỏi: “Cô có lời trăn trối gì không?”