Tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng vang lên không ngừng, còn có thể nghe được tiếng xương gãy xen lẫn trong đó.
Giang Vũ Phi hoảng hốt nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô tình như băng của anh, anh tựa như ác quỷ từ địa ngục, làm cho người khác phải run rẩy sợ hãi.
Nhưng mà lúc này cô lại nhận ra cô không sợ anh một chút nào cả, cũng không cảm thấy anh đáng sợ chút nào.
Giang Vũ Phi cứ nhìn mãi, cuối cùng cô không chịu đựng được nữa mà té ngã trên mặt đất.
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu lại nhìn thấy cô té xỉu, cũng không vội đi đối phó với hai tên kia nữa.
Anh bước nhanh đến trước mặt Giang Vũ Phi, cởi âu phục trên người ra trùm lên người cô, thận trọng bế cô lên.
Từ tình hình của cô có thể thấy, cô bị thương nghiêm trọng nhất là ở phần mặt. Chỗ khác không có quá nhiều vết thương, tình hình của cô cũng không nguy hiểm.
Thế nhưng anh vẫn rất đau lòng, rất tức giận!
Đây là người phụ nữ của anh, cô còn đang mang thai con của anh, cô là của anh, bất cứ ai cũng không thể chạm vào một ngón tay của cô!
Vậy mà bây giờ cô lại bị thương nghiêm trọng như vậy, anh chỉ hận không thể giết chết hai tên kia!
Nguyễn Thiên Lăng bế Giang Vũ Phi, quay người lại nhìn chằm chằm vào hai tên đang thoi thóp trên mặt đất một cách hung ác, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lùng.
Toàn thân hai tên kia run rẩy liên tục, không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, sợ tới mức tè cả ra quần.
Nguyễn Thiên lăng hừ một tiếng rồi ôm Giang Vũ Phi đi xuống lầu, không thèm đếm xỉa tới bọn chúng nữa.
Anh không sợ bọn chúng bỏ trốn.
Thực sự thì xương cốt trên người hai tên đó gần như đều gãy hết rồi, bọn chúng cử động còn không được, nói chi là rời khỏi biệt thự.
Nguyễn Thiên Lăng đi xuống lầu rồi gọi một cuộc điện thoại, kêu người đến xử lý hai tên trên lầu, sau đó lái xe chở Giang Vũ Phi đến bệnh viện.
Từ đầu đến cuối, anh đều rất bình tĩnh, nhưng anh luôn mím môi thật chặt, cơ bắp cả người căng cứng, trong mắt tràn ngập sự hung ác.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra tình trạng của Giang Vũ Phi, Nguyễn Thiên Lăng đứng bên cạnh, uy nghiêm như một cột điện bằng sắt.
Dưới sự giám sát của anh, bác sĩ cẩn thận kiểm tra từng li từng tí cho Giang Vũ Phi rồi xử lý vết thương,
kiểm tra một loạt...
---
Trong mơ Giang Vũ Phi cảm thấy cả người đều đau đớn khó chịu.
Cô mơ thấy có hai gã đàn ông giả làm cảnh sát muốn đẩy cô từ trên lầu xuống, cô nhìn thấy độ cao đáng sợ, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô sợ đến mức thở không nổi, cả người cứng ngắc như tảng đá.
Kẻ bắt cóc phát ra tiếng cười dữ tợn, sau đó không hề do dự đẩy cô xuống...
“Đừng, cứu với, cứu với...” Giang Vũ Phi kêu lên rồi bừng tỉnh lại, cô sợ hãi trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn bốn phía.
“Gặp ác mộng sao?” Nguyễn Thiên Lăng cúi người, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cô.
Tầm nhìn của Giang Vũ Phi bị chặn một chút, cô cảm thấy má đau rát, có lẽ là đã sưng phồng lên.
Cô muốn giơ tay lên kiểm tra, nhưng ngón tay của hai bàn tay đều rất đau, không thể dùng lực được.
“Con sao rồi?” Cô hỏi anh, bởi vì đôi má bị sưng đỏ nên giọng nói có chút không rõ ràng.
“Cấp cứu kịp thời, con không bị gì cả.” Nguyễn Thiên Lăng mím môi, yết hầu khẽ nhấp nhô hai cái.
Cô bị kẻ xấu làm hại hai lần, cả hai lần sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cô hỏi đều chính là con như thế nào.
Người cô quan tâm đầu tiên là con, chứ không phải chính bản thân cô.
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cảm động, đồng thời lại càng yêu thương cô hơn.
Thật ra anh hi vọng cô có thể quan tâm đến chính mình nhiều hơn một chút, rồi sau đó hãy quan tâm đến con.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, con vẫn còn là tốt rồi.
“Hai tên kia...”
“Bọn chúng đã bị bắt, em đừng sợ, sẽ không có người nào làm hại em nữa đâu.” Nguyễn Thiên Lăng nói với cô một cách chắc chắn.
Để cho cô rơi vào nguy hiểm hai lần, anh đã không làm tròn bổn phận của mình rồi, sau này anh sẽ không bao giờ để cô phải lâm vào nguy hiểm nữa.