Nguyễn Thiên Lăng kìm nén cơn tức giận, thản nhiên nói: "Anh nói lại với em một lần nữa, ở lại, không được đi đâu hết!"
"…"
Giang Vũ Phi tiếp tục nhặt quần áo trên mặt đất, thái độ của cô rất kiên quyết.
Nguyễn Thiên Lăng tiến lên cướp lấy quần áo trong tay cô, đi ra ban công ném từ lầu hai xuống dưới!
Sau đó anh lại trở lại, mặt không biểu cảm tiếp tục cầm hết tất cả quần áo của cô ném xuống dưới, còn ném luôn cả vali của cô nữa!
Giang Vũ Phi yên lặng nhìn hành động ấu trĩ của anh, không nói một tiếng nào.
Cô nghĩ thầm, cứ ném hết đi.
Cô cũng không cần cái gì hết, cứ như vậy mà rời đi cũng được.
Giang Vũ Phi cầm túi xách quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng lại bước nhanh đến phía trước cướp đi túi xách của cô, cười lạnh nói với cô.
"Từ hôm nay trở đi, anh sẽ phái người đi theo em 24 tiếng, em có thể đi ra ngoài dạo phố tản bộ, nhưng nếu em muốn bỏ đi, vậy thì đừng hòng!"
"Trả lại túi xách cho tôi!" Giang Vũ Phi giơ tay lên giành lại.
Nguyễn Thiên Lăng giơ túi xách ra phía sau, tay còn lại thuận thế ôm chặt eo cô, Giang Vũ Phi đưa tay từ bên cạnh eo anh luồn ra phía sau lưng, nhưng vẫn không cách nào cướp lại túi xách được.
Sao tay anh lại dài như vậy chứ!
"Bỏ tay ra, trả túi lại cho tôi!" Giang Vũ Phi vừa ngọ nguậy vừa giơ tay ra cướp cái túi.
Bên trong túi xách có rất nhiều thứ quan trọng như chứng minh thư, sổ hộ khẩu, thẻ ATM, hộ chiếu, điện thoại và có cả tiền mặt nữa.
Không có túi xách này, cô làm cái gì cũng khó, muốn đi đâu cũng không thể đi được.
"Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng có mà quá đáng! Chúng ta đã ly hôn, anh không có có quyền lấy đồ đạc của tôi, càng không có quyền hạn chế tự do của tôi!"
"Đương nhiên là anh có quyền này!"
"Vô liêm sỉ, anh thì có thể có quyền gì chứ!"
Nguyễn Thiên Lăng ôm sát cơ thể thon nhỏ của cô, cúi đầu ghé sát lại gần cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt cô.
"Trong bụng em đang mang con của anh. Đứa bé là của anh, em không thể mang đứa bé rời khỏi anh được. Trừ khi, em trả con cho anh."
"Hèn hạ vô liêm sỉ! Con là của tôi, không phải của anh!" Giang Vũ Phi tức giận trừng mắt
với anh, cô cảm thấy hết sức chán ghét hành vi vô liêm sỉ như thổ phỉ của anh.
"Đứa bé là của anh, không có anh, em có thể có nó được sao?"
"Nguyễn Thiên Lăng!" Giang Vũ Phi không muốn tiếp tục lý luận vô nghĩa với anh nữa, cô tức giận nói: "Anh là đồ lưu manh vô lại, nếu anh không mang đồ trả lại cho tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát! Anh hạn chế tự do cá nhân của tôi, tôi sẽ đi kiện anh, nói anh giam giữ người phi pháp!"
"Anh nào có giam giữ em đâu." Nguyễn Thiên Lăng mím môi nói.
"Hành vi của anh có khác gì giam giữ người khác chứ! Anh có biết không, trong mắt tôi, anh chính là một con dã thú ngông cuồng ngang ngược, chỉ biết chiếm đoạt và làm hại người khác. Con người thì phải nói đạo lý, chỉ có súc sinh mới không biết đạo lý là gì!"
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trở nên âm trầm lạnh lùng!
Anh giận dữ nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Rất tốt, em nói đúng, anh chính là một con dã thú ngông cuồng ngang ngược, chỉ biết chiếm đoạt và làm hại người khác đấy!"
Anh hất túi xách đi, lập tức nắm cằm cô, hung mãnh ép môi xuống…
---
Tên điên này! Tên điên, tên điên!
Giang Vũ Phi túm lấy tóc anh, cũng không để ý đến hình tượng, dùng sức kéo tóc anh giống như một người đàn bà đanh đá vậy.
Da đầu Nguyễn Thiên Lăng càng đau, anh lại càng ra sức cắn môi cô.
Đây không phải là hôn, đây là trận chiến làm hại lẫn nhau!
Nhưng da đầu bị cô kéo đến mức thật sự là quá đau, Nguyễn Thiên Lăng không thể không buông cô ra, giơ tay lên kéo tay cô ra khỏi đầu anh.
Mái tóc ngắn ngủn của anh bị Giang Vũ Phi nắm rất chặt, anh kéo hai cái cũng không khiến cô buông ra được.
"Buông tay ra, đừng có ép anh tiếp tục động thủ với em!"