“…” Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên nói hai từ “tôn trọng” này. Nhưng Phích Lịch là con thú cưng duy nhất anh nuôi, anh đã sống cùng nó rất nhiều năm, quan hệ của anh và nó là quan hệ chủ nhân và thú cưng, cũng là quan hệ bạn bè, nên anh muốn người khác cũng phải tôn trọng nó là lẽ đương nhiên.
“Đưa nó đi đi, không thì anh đưa tôi đi chỗ khác. Mỗi ngày nhìn thấy nó là tôi không thoải mái chút nào cả.” Giang Vũ Phi nhíu mày nói.
Không biết vì sao Phích Lịch lại cho cô cảm giác nguy hiểm, giống như có nó bên cạnh là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào vậy.
“Không đưa nó đi được, trước kia anh đã đưa nó đi một lần, bây giờ mới đưa nó về đây, không thể lại đưa nó đi nữa.” Nguyễn Thiên Lăng lại cho cô câu trả lời như vậy.
Giang Vũ Phi liếc nhìn anh, thấy trong ánh mắt của anh rất kiên định. Dù thế nào anh cũng sẽ không đưa Phích Lịch đi nơi khác.
Phích Lịch là con chó có trí tuệ và tình cảm, nó đã đi theo Nguyễn Thiên Lăng thì sẽ không đi theo người khác. Trước kia lúc đưa nó đi là Nguyễn Thiên Lăng không muốn nhìn thấy nó sẽ lại “nhìn vật nhớ người”, cũng không muốn Phích Lịch tiếp tục sống cuộc sống “nhìn vật nhớ người”.
Bây giờ anh mang Phích Lịch trở về đây, Phích Lịch vui mừng biết bao, anh rất thích con chó Ngao Tây Tạng này, anh không nỡ rời xa nó, và Phích Lịch cũng không muốn xa anh.
Nguyễn Thiên Lăng cho rằng nuôi Phích Lịch ở đây sẽ không sao cả, dù sao Phích Lịch sẽ không chủ động làm hại người khác, trừ khi người đó có ý thù địch với nó, nếu không thì nó sẽ không làm ai bị thương.
Giang Vũ Phi muốn anh mang Phích Lịch đi, theo anh thấy chỉ là cô không thích những gì liên quan đến Nhan Duyệt mà thôi.
Phải, Phích Lịch là do Nhan Duyệt tặng anh, nhưng như thế thì làm sao cơ chứ. Anh và Nhan Duyệt đã không còn tình cảm, nhưng tình cảm của anh và Phích Lịch thì vẫn như vậy.
Dù sao Nguyễn Thiên Lăng
cũng nghĩ rằng việc giữ lại Phích Lịch ở bên cạnh không hề liên quan đến tình cảm của anh và Nhan Duyệt, chỉ đơn thuần là anh thích Phích Lịch, không có gì khác.
“Phích Lịch là bạn anh, em cũng có thể thử tiếp nhận nó, thích nó.” Nguyễn Thiên Lăng nói với cô.
Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu như vậy để giới thiệu “bạn” của anh. Trước đây cô đã cùng anh đi gặp bạn anh, ví dụ như đám người Đông Phương Dục. Nhưng anh chưa từng nói với cô mấy câu kiểu như “đây là bạn của anh, em cũng có thể chấp nhận cậu ấy là bạn của em”. Rõ ràng anh rất quý Phích Lịch, không chỉ coi nó là bạn mà còn xem nó như người nhà.
Giang Vũ Phi biết anh sẽ không đuổi Phích Lịch đi, cô cũng không còn gì để nói. Cô không muốn tranh giành với một con chó, người khác lại nghĩ cô hẹp hòi, đến một con chó cũng không muốn nhận.
“Tùy anh, nhưng tôi sẽ không chấp nhận nó!” Nói xong cô quay người đi vào phòng ngủ.
“Không sao, dần dần em sẽ chấp nhận.” Nguyễn Thiên Lăng dựa lưng vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, môi cong lên đầy quyến rũ.
Cô sẽ không chấp nhận một con vật hung dữ như vậy, cô còn không dám liếc nhìn chứ nói gì đến chấp nhận. Chỉ có Nhan Duyệt gan lớn, dám tiếp cận nó, vuốt ve nó.
Giang Vũ Phi nhớ đến dáng điệu Nhan Duyệt vuốt ve Phích Lịch mà cô rùng mình. Cô ta không sợ Phích Lịch sẽ đột ngột cắn cô ta một phát sao?
Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh, cô lập tức ngồi dậy, không muốn ngồi chung với anh.
Cô vừa đứng dậy, anh đột nhiên túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay anh nhanh chóng ôm trọn cơ thể cô, mặt đối mặt mà ôm cô.
Giang Vũ Phi hoảng hốt, tim đập loạn lên: “Anh làm gì vậy, thả tôi ra!”