Ngay cả những đồ trang sức đáng tiền cũng đều bị anh tịch thu toàn bộ, có thể nói cô cũng giống những kẻ lang thang ngoài đường, thậm chí còn không bằng bọn họ.
Giang Vũ Phi chầm chậm đi trên đường, chiều tối mùa xuân nhiệt độ rất thấp, cô bỏ tay vào trong túi áo, kéo kéo áo trên người, bước đi như du hồn. Cô không biết mình muốn đi đâu, thành phố A là quê của cô, cô lớn lên tại đây. Vậy mà bây giờ cô mới nhận ra, ngay cả một chỗ đặt chân mà cô cũng không có, thậm chí muốn tìm một người bạn để tâm sự cũng không có.
Sắc trời càng lúc càng tối, tâm trạng Giang Vũ Phi cũng lúc càng bi thương, bóng lưng côi cút của cô lẫn trong đám đông, trông có vẻ rất cô độc.
---
Lúc buổi chiều, Nguyễn Thiên Lăng đang ở công ty xử lý một chút công việc thì nhận được cuộc gọi của thím Lý.
Thím Lý nói không thấy Giang Vũ Phi, không biết cô đã đi đâu. Nguyễn Thiên Lăng lập tức từ chối cuộc họp, lái xe ra ngoài tìm cô.
Trên người cô không có tiền, không có điện thoại, cô chỉ có thể đi bộ, cho nên sẽ không đi quá xa. Nguyễn Thiên Lăng xuất phát từ bệnh viện, tìm kiếm mỗi một con đường, cuối cùng hai tiếng sau cũng tìm được Giang Vũ Phi. Trên đường dành cho người đi bộ náo nhiệt, một mình cô chậm rãi đi, khác với những người xung quanh, trên người cô tràn ngập vẻ cô đơn.
Xuyên qua cửa kính chắn gió, Nguyễn Thiên Lăng nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn. Anh không lập tức xuống xe túm lấy cô, mà chậm rãi đi phía sau cô, cô đi đâu, anh liền đi theo đó. Sắc trời ngày càng tối mịt, có vẻ như Giang Vũ Phi không có nhà để về, khổ sở đáng thương.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay lái, thật muốn ôm lấy cô, cưỡng chế đưa cô về nhà, để cô đừng lang thang như không có nhà mà về. Nhưng anh lại sợ cô sẽ không về nhà cùng anh, càng sợ anh xuất hiện sẽ dụng chạm vào vết thương cô đè nén
đã lâu, khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Điều duy nhất anh có thể làm được là ở sau lưng cô, nhìn cô, lúc cô mệt mỏi không đi nổi nữa, sẽ đưa cô về nhà.
Người đi trên đường đã rất ít, Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế dài bên đường, liếc mắt liền nhìn thấy xe của Nguyễn Thiên Lăng. Ánh mắt cô và anh chạm nhau, một thì bình thản không chút gợn sóng, một thì đen tối sâu thẳm.
Giang Vũ Phi lạnh lùng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi nghỉ ngơi, giống như Nguyễn Thiên Lăng không có mặt ở đây, cô cũng không nhìn thấy anh.
Nguyễn Thiên lăng mở cửa xuống xe, mua hai ly sữa nóng, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đây, mời em uống.” Anh đưa ly sữa cho cô, Giang Vũ Phi hơi cúi thấp đầu, không trả lời.
“Không đói bụng ư? Cho dù em ghét anh thế nào thì cũng đừng vì anh mà tự bạc đãi thân thể em, em nói có đúng không?”
“Lúc nào anh mới trả đồ lại cho tôi?” Giang Vũ Phi ngẩng đầu hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: “Uống xong rồi nói.”
Cô thật sự vừa mệt lại vừa khát nên cũng không từ chối, nhận ly sữa chậm rãi uống một ngụm.
Nguyễn Thiên Lăng cũng uống sữa, ngồi cùng cô ở bên đường, nhìn xe cộ và người đi đường vội vã đi lại.
Giang Vũ Phi uống sữa xong, liếc mắt nhìn về phía anh: “Khi nào trả lại đồ cho tôi?”
Nguyễn Thiên Lăng đặt ly xuống đất, giơ tay ra nói: “Nói thật, anh không có ý định trả lại cho em, trừ khi em kết hôn với anh. Sau khi kết hôn, anh sẽ trả lại cho em.”
Giang Vũ Phi siết chặt cái ly trong tay, nén giận nói: “Nguyễn Thiên Lăng, anh ép tôi kết hôn thú vị lắm ư? Đừng quên, lúc trước vì sao chúng ta ly hôn!”
Là anh sắp đặt hãm hại cô, bọn họ mới có thể ly hôn thành công.