Nhan Duyệt liếc nhìn Nguyễn Thiên Lăng, thấy anh hoàn toàn lãnh đạm, cô ta cắn răng, thân người hơi khom xuống, thật sự định quỳ xuống trước Giang Vũ Phi.
Đúng lúc này Giang Vũ Phi lại đột nhiên đẩy cô ta một cái, Nhan Duyệt không đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Gâu… gâu gâu…” Phích Lịch trong lồng đột nhiên phát cuồng, dùng sức va đập vào lồng sắt, muốn nhào ra ngoài để cắn chết Giang Vũ Phi.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Chị Tôn vội đỡ lấy Nhan Duyệt, lo lắng hỏi cô ta.
Nhan Duyệt liếc nhìn Phích Lịch, khoát tay trấn an nó: “Phích Lịch, chị không sao, em đừng nóng.”
Phích Lịch dần dần yên tĩnh lại, con mắt luôn nhìn chòng chọc vào Giang Vũ Phi, giống như Giang Vũ Phi là con mồi của nó vậy, chỉ cần có cơ hội là nó sẽ nhào tới cô mà không hề do dự.
“Giang Vũ Phi, vừa rồi cô có ý gì? Nếu như tôi ngã xuống rồi sảy thai thì sao? Tôi biết cô hận tôi gián tiếp khiến cô sảy thai, nhưng cô cũng không thể làm như vậy với tôi. Đứa con trong bụng tôi vô tội, cô làm hại nó, cô có lương tâm không?”
Giang Vũ Phi đột nhiên cười khẩy hết sức ai oán, nói: “Cô nói với tôi về lương tâm? Lúc cô trăm phương ngàn kế âm mưu giết tôi, lương tâm cô ở đâu? Nhan Duyệt, tôi không ngờ tâm tư cô lại độc ác như vậy! Cô hại chết con của tôi, chẳng lẽ tối ngủ không mơ thấy ác mộng sao?”
Sắc mặt Nhan Duyệt có chút thay đổi, cơ thể run nhẹ. Cô ta nắm lấy tay chị Tôn mới có thể miễn cưỡng đứng vững được: “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi đã âm mưu giết cô lúc nào, đừng đem sai lầm của Phích Lịch đổ hết lên đầu tôi.”
“Chân tướng sự việc thế nào, cô là người rõ nhất!” Giang Vũ Phi đau khổ nói: “Cô có làm hay không, trong lòng cô cũng rõ nhất!”
“Lăng, anh xem cô ta cố ý đổ oan cho em, em thực sự không có làm
gì cả.” Hốc mắt Nhan Duyệt đỏ ửng, trong đôi mắt đẹp đẽ lại lóng lánh nước. Câu nói “yếu đuối đáng thương” này chính là sáng tạo để dành riêng cho cô ta.
“Đủ rồi!” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô ta với anh mắt hung dữ, bước tới gần cô ta hỏi với giọng trầm mặc: “Nhan Duyệt, là do cô huấn luyện Phích Lịch, cố ý tấn công Giang Vũ Phi đúng không?”
Mặt Nhan Duyệt tái nhợt, trong thâm tâm cảm thấy hoảng loạn: “Em không có, cho dù Giang Vũ Phi hoài nghi em cũng được, đến cả anh cũng hoài nghi em như vậy sao?”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng cười: “Tôi có hoài nghi cho cô hay không, trong lòng cô tự biết. Nhan Duyệt, tôi thật không ngờ đã nhìn nhầm cô, không ngờ tâm tư cô lại độc ác như vậy!”
“Em không có, em không làm gì cả! Nguyễn Thiên Lăng, em là người thế nào, anh còn không biết hay sao? Anh và em đã quen biết hơn chục năm nay, anh lại tin tưởng cô ta mà không tin tưởng em. Anh mở to mắt ra mà nhìn, rõ ràng là cô ta vu oan cho em. Phích Lịch giống như đứa con của em, em bị bắt nạt, tất nhiên nó sẽ tấn công người bắt nạt em, là em đã làm sai sao, là em âm mưu sao?”
Nhan Duyệt vô lực dựa lên người chị Tôn, hai tay bưng mặt, suy sụp bật khóc: “Lăng, sẽ có một ngày anh phát hiện ra Giang Vũ Phi có tâm địa độc ác, đến lúc đó anh sẽ biết em bị oan.”
“Bây giờ tôi đã phát hiện ra cô tâm địa độc ác! Nhan Duyệt, mấy ngày liền cô đều đưa Phích Lịch ra ngoài, chính là mang nó đi huấn luyện, dạy nó làm thế nào tấn công người đưa tay ra đẩy cô. Hôm đó cô chờ Giang Vũ Phi về, sau đó túm lấy tay cô ấy giả vờ cãi nhau với cô ấy, để Giang Vũ Phi không thể không tức giận đẩy cô ra.”