Giang Vũ Phi tức giận đẩy người anh ra, bờ môi Nguyễn Thiên Lăng nhiều lần vừa định hôn cô lại bị cô đẩy ra, anh không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, cầm lấy hai tay cô giữ chặt hai bên.
“Đừng nhúc nhích! Để anh hôn một chút.”
“Anh lừa tôi!” Giang Vũ Phi tức giận kêu to.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch miệng cười vui vẻ: “Anh lừa em cái gì?”
“Vốn dĩ anh không uống say, anh là đồ lừa đảo.”
“Vốn dĩ anh đâu có uống say, anh nói anh không uống say.”
Từ đầu đến cuối, đều tự cô cho là anh uống say, nhưng anh một mực giải thích là anh không uống say.
“Không phải anh uống say mới đòi tôi đi phục hôn lúc nửa đêm hay sao? Nguyễn Thiên Lăng, anh bỡn cợt với tôi vui lắm phải không?” Giang Vũ Phi có cảm giác mình giống như người ngu ngốc bị anh tùy ý trêu đùa, cô vừa tức vừa xấu hổ, hận không thể hung hăng đá anh vài cú.
Nguyễn Thiên Lăng ngăn không cho cô giãy giụa, cặp mắt đen láy nhìn cô chằm chằm nói: “Anh nói đi phục hôn là hoàn toàn nghiêm túc. Có điều anh quên là buổi tối cục dân chính không mở cửa, cho nên vẫn là ngày mai hãy đi.”
“Ai muốn đi phục hôn với anh, cút ngay, đừng có đụng vào tôi!” Giang Vũ Phi thật sự tức giận, cô là đang thẹn quá hóa giận.
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh thật sự say, cho rằng lấy được giấy tờ là cô có thể lập tức rời đi. Vốn dĩ tâm tình cô rất vui vẻ, phấn khởi, thế nhưng chỉ một giây sau cô phát hiện ra cô bị anh ta đùa bỡn.
Anh ta không uống say, anh ta mượn rượu làm càn, cố ý đùa bỡn cô, hại cô đang vui vẻ thì hụt hẫng. Nhiệt tình trong lòng cô đã bị giội một chậu nước lạnh, tất nhiên cô sẽ rất tức giận, rất không cam lòng...
Giang Vũ Phi không còn muốn giãy giụa nữa, Nguyễn Thiên Lăng đè cơ thể cô xuống, rất nhanh cô đã cảm giác được chỗ nào đó của anh có phản ứng. Căng cứng, dù cách một lớp quần cô cũng có thể cảm thấy được nhiệt độ nóng rực và độ phồng lên của nó. Giang Vũ Phi càng thêm xấu hổ và giận dữ, cô cắn môi, phẫn hận trừng mắt với anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm hỏi: “Em tức giận cái gì?”
“...”
“Vốn dĩ anh không uống say, muốn đi phục hôn với em là hoàn toàn nghiêm túc,
không phải lừa gạt em. Rốt cuộc em tức giận cái gì?”
“...” Tên khốn nạn này, anh ta cố ý nói dối cô, làm cô đồng ý phục hôn với anh ta, làm cô vui vẻ rồi lại hụt hẫng, anh ta còn không biết cô đang tức giận cái gì sao?
“Rốt cuộc em tức giận cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục ép hỏi.
Giang Vũ Phi dùng sức giãy giụa một chút, phẫn nộ nói: "Tôi tức anh không quan tâm xem tôi có muốn hay không mà cứ ép buộc tôi ở lại, cứ nhất quyết phải phục hôn với tôi. Tức giận vì anh không tôn trọng tôi, không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tức giận vì sao anh không cách xa tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!"
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm hơn vài phần: "Chuyện phục hôn là do chính miệng em đồng ý, chẳng lẽ em đang gạt anh?"
"..." Cô biết ngay mà, anh ta cố ý nói dối để cô đồng ý.
"Vừa rồi em nói em sẽ phục hôn với anh, em liên tục đồng ý đến mấy lần, em còn nói tuyệt đối không gạt anh. Giang Vũ Phi, em có biết không, hậu quả của việc lừa gạt anh rất nghiêm trọng." Nguyễn Thiên Lăng tức giận kêu to, giống như người bị lừa gạt không phải là cô mà là anh vậy.
"Nói, lúc nãy không phải là em lừa gạt anh. Nếu em dám lừa gạt tình cảm của anh, anh sẽ không tha cho em!"
Giang Vũ Phi cứng miệng, rất muốn nói là cô lừa gạt anh. Thế nhưng mà bộ dáng anh rất nghiêm túc, lại rất phẫn nộ, cô rất lo rằng khi cô nói ra anh sẽ thực sự trừng phạt cô.
Trong lòng Giang Vũ Phi đột nhiên cảm thấy rất uất ức, rất khó chịu, cô phẫn hận nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Nói anh nghe, em không lừa gạt anh, em thật sự muốn phục hôn với anh đúng không?”