Bà Nguyễn lại trưng ra khuôn mặt tươi cười vội giải thích: "Ông thông gia, thằng bé Thiên Lăng đó có chút không hiểu chuyện, nó vẫn còn quá trẻ tuổi, dễ hành động theo cảm tính. Nhưng ông yên tâm, tôi chỉ nhận Duyệt Duyệt làm con dâu Nguyễn gia chúng tôi mà thôi. Trước kia tôi cũng rất thích con bé, bây giờ nó đang mang thai con của Thiên Lăng, vậy thì tôi càng sẽ không bỏ qua cô con dâu tốt như vậy đâu."
"Ông xã, anh nói xem có đúng không?" Bà Nguyễn đẩy đẩy cánh tay chồng.
Thực ra ông Nguyễn không quan trọng Nguyễn Thiên Lăng lấy ai, nhưng hiện tại Nhan Duyệt cũng đã mang thai rồi, vậy cũng chỉ có thể để cho Nguyễn Thiên Lăng lấy Nhan Duyệt làm vợ thôi.
"Đúng, tôi cũng mong muốn như vậy." Ông Nguyễn gật đầu theo.
Ba mẹ Nguyễn Thiên Lăng đều tỏ thái độ, con dâu của bọn họ chỉ có thể là Nhan Duyệt, sắc mặt ông Nhan và bà Nhan mới hơi dịu đi một chút.
Thật ra lúc biết tin Nguyễn Thiên Lăng muốn từ hôn với Nhan Duyệt, bọn họ rất tức giận, cho rằng nếu Nguyễn gia đã xem thường người khác, như vậy thì bọn họ cũng không cần phải gả con gái cho nhà đó. Nhưng Nhan Duyệt lại nói cho bọn họ biết, cô ta đang mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, nhất định phải lấy anh.
Lại khuyên nhủ ba mẹ một hồi, bảo bọn họ nhìn xa trông rộng một chút, đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt, mà phải nhìn đến lâu dài, như vậy mới khuyên nhủ được bọn họ.
Ông bà Nhan cũng cho rằng, con gái họ cũng đã có con với Nguyễn Thiên Lăng, vậy tất nhiên là chỉ có thể lấy cậu ta. Không cầu mong Nguyễn Thiên Lăng quá yêu thương Nhan Duyệt, nhưng tối thiểu cũng phải gả vào Nguyễn gia vì vị trí thiếu phu nhân Nguyễn gia. Cho nên bây giờ bọn họ mới có thể nén nhịn cơn tức giận trong lòng, ngồi yên ở đây, quyết định đợi Nguyễn Thiên Lăng đến, hai bên gia đình cùng nhau khuyên bảo anh. Chỉ là Nguyễn Thiên Lăng quá tự cao tự đại, đến bây giờ vẫn còn chưa thèm tới.
Bà Nguyễn bất đắc dĩ nói: "Trước hết gọi người mang đồ ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa đợi cũng được."
"Vâng, cháu cũng đang có ý này." Nhan Duyệt mỉm cười gật đầu.
Bà Nguyễn trong lòng xúc động, Nhan Duyệt thật sự không tệ, chờ lâu như vậy mà cũng không tức giận. Nếu
đổi lại người phụ nữ khác, đoán chừng đã sớm ỷ vào đứa con trong bụng mà làm ầm ĩ lên rồi.
Bà Nguyễn càng thêm nhận định Nhan Duyệt, nếu con trai không cưới con bé, như vậy thì bà cũng chỉ cần con dâu không cần con trai nữa.
Bọn họ gọi món, đồ ăn vừa bưng lên bàn, Nguyễn Thiên Lăng liền đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy anh, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt tươi cười, lúc trước bởi vì chờ đợi trong thời gian dài mà thấy không vui, trong thoáng chốc tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Có những người chính là như vậy, có sức hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người khác không thể nổi giận với họ được, luôn có thể dễ dàng tha thứ cho họ. Nguyễn Thiên Lăng chính là một người như vậy.
"Lăng, anh đến rất đúng lúc, đồ ăn vừa bưng lên bàn, mau đến ngồi xuống ăn cơm đi." Nhan Duyệt cười tiến lên khoác cánh tay anh, dẫn anh đi đến trước bàn ngồi xuống.
Bà Nguyễn mỉm cười trách cứ anh nói: "Sao bây giờ con mới đến?"
"Thiên Lăng quản lý một công ty lớn như vậy nhất định rất bận, không trách nó được, nó có thể tới là chúng ta đã rất vui rồi." Bà Nhan lấy lòng cười cười.
Ở trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, những người làm trưởng bối như bọn họ đều nói chuyện hết sức cẩn thận.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch miệng, anh ngồi xuống, không nói một lời nào.
"Ăn cơm thôi, chúng ta ăn cơm rồi nói chuyện sau." Bà Nguyễn cười mời mọi người động đũa, nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại rất không nể tình nói: "Muốn nói gì thì bây giờ hãy nói đi, con ngồi một lát sẽ đi ngay."
"Thiên Lăng, ăn cơm trước đã." Bà Nguyễn trách cứ liếc anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt nói: "Mẹ, nếu như mẹ gọi con tới chỉ để ăn cơm, vậy con xin phép đi trước."
Nói xong, anh đứng dậy làm bộ muốn bỏ đi.
"Đứng lại!" Ông Nguyễn nghiêm túc gọi anh lại.