Giang Vũ Phi đang được truyền dịch, vẫn còn mơ màng muốn ngủ lại hay đi toilet.
Trải qua mấy ngày khó khăn trong bệnh viện, cuối cùng cũng đã đến lúc cô có thể xuất viện.
Buổi sáng ngày được ra viện, Nguyễn An Quốc đã đến thăm cô từ rất sớm, ba mẹ của Nguyễn Thiên Lăng cũng theo ông đến thăm cô.
Mẹ chồng của cô - Lý Ngọc Lan có sự nghiệp riêng, đến hỏi thăm cô vài câu rồi đi ngay, chỉ có ba chồng Nguyễn Minh Đào ở lại, sau đó cùng ông lão ra về.
Nguyễn Thiên Lăng từ đầu đến cuối không thấy xuất hiện.
Cô biết hành động của cô hôm đó đã chọc giận anh ta. Anh ta không đến cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy anh ta mà phiền muộn.
Truyền dịch đến tận buổi chiều, cũng đã đến lúc xuất viện.
Nguyễn gia cho xe đến đón cô, về đến nhà tổ, cô chào hỏi các trưởng bối trong gia đình rồi về phòng nằm nghỉ.
Phòng ngủ trống trải hình như mấy ngày rồi không có hơi người, có lẽ Nguyễn Thiên Lăng đi suốt không về.
Giang Vũ Phi khẽ bĩu môi, một người chồng như vậy, không biết là ngày xưa cô đã yêu anh ở điểm nào?
Đến lúc ăn cơm tối, Nguyễn Thiên Lăng mới trở về.
Anh đi đến bên Giang Vũ Phi ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi cô: “Còn khó chịu không?”
“Đỡ nhiều rồi.” - Cô lạnh nhạt trả lời anh.
Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.
Bà Nguyễn sợ Nguyễn Thiên Lăng lại bị la mắng, nhanh chóng gấp một miếng đậu hũ bỏ vào trong chén Giang Vũ Phi, cười nói: “Đây là món đậu hũ xào trứng mà con thích ăn nhất, ăn nhiều chút.”
“Cảm ơn mẹ.”
Giang Vũ Phi đưa miếng đậu hũ bỏ vô miệng, chầm chậm nhai, cảm thấy thơm lừng trong miệng.
Nguyễn Thiên Lăng cũng bắt chước gắp mấy cọng rau bỏ vào trong chén cô, nhìn thấy anh ít nhiều gì cũng chăm sóc cho cô, sắc mặt ông lão mới trở nên dễ coi đôi chút.
Một bữa cơm mà mọi người ăn, được nói trắng ra là có chút vô vị.
Giang Vũ Phi ăn xong liền đi lên lầu, Nguyễn Thiên Lăng bước theo sau lưng cô.
Cô đi đến mép giường ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng đứng sau lưng cô đột nhiên lên tiếng: “Hôm qua tôi có đến nhà em một chuyến.”
Cô ngạc nhiên quay lại, đôi mày hơi chau: “Anh đến đó làm gì?”
“Đi khảo sát khách sạn của ba vợ có mở được không.” - Nguyễn Thiên Lăng
cởi mấy cúc áo trên chiếc sơ mi, lồng ngực săn chắc màu đồng thoắt ẩn thoắt hiện. Anh ta đến nhà ba mẹ cô quả nhiên là vì chuyện này!
“Kết quả khảo sát như thế nào?”
“Ừm... đáng để đầu tư, địa điểm rất tốt. Sáng nay tôi đã viết chi phiếu cho ba vợ rồi.”
“Anh!” - Giang Vũ Phi vụt đứng dậy: “Sao anh lại đưa cho ông ấy, lỡ như ông ấy không trả nổi thì sao?”
Cô còn tưởng rằng trước khi đưa tiền, bọn họ sẽ bàn bạc với cô một tiếng.
Đâu ngờ rằng anh đã đưa tiền rồi!
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô một lúc: “Nếu không mạo hiểm thì làm sao kiếm tiền? Hơn nữa, khách sạn chỉ cần hoạt động bình thường, tôi sẽ không thua lỗ.”
Nhưng vấn đề là bọn họ mở khách sạn là để làm những việc không chính đáng.
Giang Vũ Phi biết là bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Cô đi đến trước bàn trang điểm kéo hộc tủ, tìm kiếm cuốn sổ tiết kiệm, nhưng tìm mãi không thấy.
“Em đang tìm cái này?” - Nguyễn Thiên Lăng không biết từ đâu đưa ra cuốn sổ tiết kiệm, giơ lên trước mặt cô.
“Đúng, sao lại ở chỗ của anh được?” - Nói xong, cô liền nghĩ ngay đến vụ việc cô say rượu mấy hôm trước.
“Số tiết kiệm anh cứ giữ, bên trong có hai triệu đồng, tôi sẽ trả lại tiền mở khách sạn của chú lần này.” - Cô nói với anh.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ bĩu môi, làm hiện lên một đường cong mỉa mai đầy vẻ lạnh nhạt.
“Em không muốn tôi chi số tiền này như vậy?”
“Không phải! Tôi chỉ sợ thua lỗ thôi, họ sẽ trả không nổi cho anh.”
Chẳng thà cô đừng giải thích kiểu đó, một khi đã giải thích, Nguyễn Thiên Lăng càng không được vui.
“Giang Vũ Phi, nếu họ trả không nổi, không lẽ tôi ép họ trả sao? Em tưởng là tôi thiếu thốn hai triệu bạc này lắm sao?”