“Tôi nói tôi không đi!”
“Đi gặp hắn ta đi, xem hắn ta nói gì.”
Giang Vũ Phi không biết rốt cuộc anh có ý định gì, cô cười khẩy nói: “Anh không sợ sau khi tôi đi khỏi nơi này, sẽ đến đồn cảnh sát kiện anh sao?”
Chỉ cần anh dám thả cô đi, cô nhất định sẽ kiện anh tội bắt giữ người trái phép.
Nguyễn Thiên Lăng cười một cách tà ác: “Anh chưa từng cấm em đi khỏi đây, mỗi ngày em đều có thể đi ra ngoài, nhưng buổi tối phải trở lại. Cho nên không phải là anh giam giữ em phi pháp.”
“Nhưng mà vốn dĩ tôi không muốn ở đây, anh ép tôi phải ở bên cạnh anh, không cho phép tôi rời đi, đó không phải giam giữ thì là cái gì?”
“Không phải là giam giữ mà là giam yêu.” Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, ánh mắt anh sâu thẳm nóng bỏng: “Một người đàn ông thích một người phụ nữ, cho nên mới dùng tất cả biện pháp giữ cô ấy ở bên cạnh, em nói cái này có gì sai sao?”
Giang Vũ Phi càng thêm cười khẩy: “Anh đối xử với tôi như vậy cũng gọi là thích sao? Anh căn bản không hiểu cái gì gọi là thích.”
“Anh hiểu chứ. Thích chính là muốn giữ em ở bên cạnh, không muốn em bỏ đi, từng giây từng phút đều muốn hôn em, muốn ôm em, còn muốn làm với em.”
“Vô liêm sỉ!” Giang Vũ Phi tức giận đẩy người anh ra, Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô xuống, khuôn mặt đẹp trai ghé sát mặt cô, cười vô cùng mập mờ và tà ác: “Không vô liêm sỉ một chút thì làm sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ đây? Em nói đúng không?”
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn môi cô chằm chằm, ý tứ trong mắt rõ rành rành.
“Không biết xấu hổ!” Giang Vũ Phi xấu hổ và giận dữ đến mức mặt đỏ bừng, cô ra sức ngọ nguậy, Nguyễn Thiên Lăng chụp cổ tay cô, thân hình cường tráng hoàn toàn bao trùm lấy cô.
“Không cần phí sức đâu, anh sẽ làm một số chuyện không biết xấu hổ, nếu không thì chẳng phải là bị em mắng oan rồi sao.”
“Anh dám đụng vào tôi... ưm… ưm…”
Nguyễn Thiên Lăng là ai chứ, cô chỉ là hổ giấy trước mặt anh mà thôi.
Lúc này anh muốn hôn cô thì nhất định sẽ hôn cô, cho nên cô
có giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Anh đè cô trên cái giường lớn mà hôn, Giang Vũ Phi giống như một con thỏ trắng bé nhỏ không có sức chống cự, chỉ có thể phí sức mà giãy giụa. Cơ thể hai người đè lên nhau, thân thể dính chặt vào nhau, người Giang Vũ Phi bị anh đè lún vào tấm đệm mềm, bốn cái chân quấn lấy nhau ở mép giường, ai cũng không nhượng bộ. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc chìm đắm...
Nguyễn Thiên Lăng không làm đến bước cuối cùng, nhưng trên cơ bản thì những cái nên làm đều đã làm…
---
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giang Vũ Phi đã bị Nguyễn Thiên Lăng kéo dậy.
“Dậy thay quần áo đi, ăn sáng xong anh đưa em đến cuộc hẹn.” Người đàn ông lục lọi quần áo của cô, đặc biệt chọn một chiếc váy màu trắng đưa cho cô.
Giang Vũ Phi ngồi trên giường thản nhiên nói: “Tôi nói là tôi không đi!”
“Phải đi!” Nguyễn Thiên Lăng không cho cô thương lượng, nói: “Đi nói cho hắn ta biết, em là của anh, em và hắn ta không có bất cứ khả năng nào, để cho hắn ta bỏ ý định dây dưa với em đi.”
“Tôi không phải là của anh!” Giang Vũ Phi lạnh lùng liếc anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên hôn cô một cái, tuyên bố chủ quyền: “Không phải là của anh, anh có thể làm vậy với em sao?”
“Khốn khiếp!” Giang Vũ Phi tức giận trừng anh, lấy tay lau nước miếng trên môi.
Nguyễn Thiên Lăng nở nụ cười không đứng đắn: “Không biết nuốt bao nhiêu rồi, giờ chùi thì được gì?”
“…” Ngay cả tâm trạng mắng anh Giang Vũ Phi cũng không có. Cô xuống giường cầm váy đi vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng thay quần áo rồi mới đi ra.
Cô mặc chiếc váy màu trắng, xinh đẹp lại dịu dàng, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã để cô mặc bộ này.