“…”
“Về nhà anh sẽ cho em một cái điện thoại, sau này anh ta còn dám quấy rầy em nữa, em lập tức gọi điện cho anh.” Nguyễn Thiên Lăng tự trút giận một lúc, rồi lại khởi động xe đi tiếp.
Giang Vũ Phi thầm thở phào, anh không giận lây sang cô, quả thật là một kỳ tích.
Nguyễn Thiên Lăng quả thật không có giận cá chém thớt với cô, theo cách nhìn của anh, là Tiêu Lang bắt cóc cô, chuyện này không có liên quan gì đến cô, cho nên anh mới không làm gì cô.
Chỉ có Tiêu Lang bị anh ghi hận, Nguyễn Thiên Lăng thề chỉ cần có cơ hội, anh nhất định sẽ trừng phạt thích đáng.
----
Giang Vũ Phi trở lại biệt thự, liền nhốt mình trong toilet.
Cô lấy điện thoại di động mà Tiêu Lang đưa cho cô, mở ra xem, trong đó chỉ lưu có một số điện thoại, hẳn là số của Tiêu Lang.
Cô sợ điện thoại đổ chuông bất ngờ nên tắt máy, sau đó giấu điện thoại đi.
Nguyễn Thiên Lăng cũng nhanh chóng kêu người mang đến một chiếc điện thoại kiểu mới, là một chiếc điện thoại nắp trượt màu trắng sữa, nhìn rất tinh xảo.
Từ sau khi Giang Vũ Phi bị anh lấy mất điện thoại và giấy tờ cá nhân, cô trở thành người nghèo nhất quả đất này.
Không có gì hết, bao gồm cả tự do, ngay cả đi ra ngoài cũng phải có người đi cùng.
Bây giờ đột nhiên anh lại đưa cho cô một chiếc điện thoại di động, thế giới của cô dường như mở ra một khung cửa sổ, cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ này.
Nguyễn Thiên Lăng cầm chiếc điện thoại, lưu số của mình vào rồi đưa cho cô.
“Sau này có việc gì thì gọi điện cho anh, biết chưa?”
“Biết rồi.” Giang Vũ Phi lạnh lùng đáp, Nguyễn Thiên Lăng mới thỏa mãn đi ra ngoài, đến công ty xử lý công việc.
Anh vốn đang ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại của thím Lý mới vội vàng chạy ra ngoài.
May là anh vẫn âm thầm phái người theo dõi Giang Vũ Phi, cho nên mới có thể đi theo xe của Tiêu Lang ngay từ đầu, anh mới nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Bây giờ người đã được anh mang về, anh lại phải đến công ty tiếp tục làm
việc.
Nguyễn Thiên Lăng đi rồi, Giang Vũ Phi cầm điện thoại nhập số của mẹ vào, đã lâu không liên lạc với người thân, cô muốn hỏi thăm tình hình của gia đình một chút.
Cô ấn nút gọi, nhưng trong điện thoại di động không có âm thanh gì, hoàn toàn không có phản ứng.
Cô tưởng do tín hiệu không tốt nên ra ban công gọi lại, cũng không được.
Trên màn hình hiển thị tín hiệu đầy đủ, sao có thể không có phản ứng chứ.
Giang Vũ Phi kiểm tra tài khoản điện thoại, có tận mười ngàn đồng, vậy thì cũng không phải là vấn đề cước phí.
Cô thử bấm lại số điện thoại cũ của cô, cũng vẫn không có phản ứng.
Giang Vũ Phi tưởng rằng Nguyễn Thiên Lăng trêu chọc cô, cho cô một cái điện thoại di động không gọi được.
Cô tức giận gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng, số điện thoại này lại gọi được.
“A lô, có chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng bắt máy, nhếch môi hỏi cô.
“Vì sao tôi không gọi đến các số điện thoại khác được?” Giang Vũ Phi đành mở miệng hỏi.
Anh biết ngay là cô gọi cho anh vì chuyện này: “Chiếc điện thoại này chỉ có thể gọi cho anh, là anh đặc biệt mua cho em chiếc điện thoại chỉ có thể gọi một số thôi, rất tuyệt phải không.”
Tuyệt cái đầu anh!
Cô biết mà, anh sẽ không dễ dàng đưa di động cho cô.
Giang Vũ Phi nắm chặt lan can, lạnh lùng nói: “Lỡ như điện thoại của anh hết pin, mà tôi gặp nguy hiểm thì sao?”
“Không đâu, điện thoại của anh có thời gian chờ vài ngày, tình trạng hết pin gần như không tồn tại.”
“Nếu tôi gặp chuyện nguy hiểm, gọi 110 cũng không được sao?”
“Gặp nguy hiểm thì gọi điện thoại cho anh, 110 làm sao nhanh bằng anh.”