Cũng may điện thoại di động được cài đặt chế độ im lặng, ngay cả tiếng rung cũng không có. Trong lòng Giang Vũ Phi có chút biết ơn Tiêu Lang, không ngờ đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng đã xử lý tốt.
Tiêu Lang có gửi tới tổng cộng hai tin nhắn.
Trốn ở trong chăn, Giang Vũ Phi hơi hồi hộp mở tin nhắn ra đọc.
Tin nhắn thứ nhất: “Nếu suy nghĩ kỹ rồi, trả lời tôi bất cứ lúc nào.”
Không ký tên, cũng không có xưng hô, một lời nói dư thừa cũng không có. Cho dù điện thoại có rơi vào tay Nguyễn Thiên Lăng, cô cũng có thể tìm cách giải thích.
Giang Vũ Phi càng biết ơn sự chu đáo của Tiêu Lang hơn nữa.
Tin nhắn thứ hai: “Không cần lo lắng gì hết, cứ giao tất cả cho tôi.”
Sau khi đọc tin nhắn xong, Giang Vũ Phi liền xóa đi.
Tiêu Lang thực sự có thể đưa cô đi khỏi đây sao?
Đối với cô mà nói, việc có thể rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng có sức hấp dẫn quá lớn. Cô rất muốn rời đi, rất muốn sống cuộc sống an tĩnh yên bình, rất muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng cô không dám tin tưởng Tiêu Lang, ngày đó anh quá kích động mà đưa cô đi, đã bị Nguyễn Thiên Lăng đuổi kịp rất nhanh.
Nếu kế hoạch của anh không đủ chu đáo chặt chẽ, chạy trốn chẳng khác nào tự chặn mất đường lui của mình.
Đang lúc Giang Vũ Phi nghĩ ngợi, lại có một tin nhắn gửi đến.
“Hôm đó không phải thật sự muốn mang cô đi, chỉ là muốn thăm dò bản lĩnh của Nguyễn Thiên Lăng.”
Thì ra là thế.
Lại có một tin nhắn được gửi tới.
“Đêm nay tôi sẽ đến tìm cô.”
Anh đến tìm cô? Đến đây?
Ngay lập tức Giang Vũ Phi soạn một tin nhắn gửi đi.
“Anh tới làm gì, anh đã chọc giận Nguyễn Thiên lăng một lần, nếu đến sẽ càng chọc giận anh ta hơn.”
Trong văn phòng chủ tịch tại cao ốc Tiêu thị, Tiêu lang đột nhiên nhận được tin nhắn trả lời của Giang Vũ Phi, không kìm được sự mừng rỡ trong lòng.
Rốt cuộc cô cũng đã trả lời anh, anh còn tưởng rằng cô đã vứt di động đi rồi, không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.
Tiêu Lang vội vàng mở tin nhắn ra, xem nội dung trả lời
của cô, ánh mắt có chút vui vẻ.
Theo nội dung tin nhắn của cô thì có thể đoán được, cô không hoàn toàn cự tuyệt ý tốt của anh. Hơn nữa, cô vẫn còn quan tâm đến anh…
“Đừng lo lắng, tự tôi sẽ có chừng mực. Cô cứ giả vờ không biết gì hết, đừng hành động gì cả.”
Giang Vũ Phi đọc tin nhắn xong, xóa toàn bộ tin đã nhận và tin đã gửi, sau đó tắt điện thoại.
Buổi chiều Nguyễn Thiên Lăng trở về, Giang Vũ Phi đang làm bánh ở phòng bếp.
Người đàn ông đi vào bếp, nhìn thấy cô quấn chiếc tạp dề trắng viền hoa, lập tức cảm thấy ấm áp. Hơn nữa mùi bánh cũng rất thơm, anh không thích ăn loại bánh này, nhưng lúc này ăn thử một chút cũng được.
Giang Vũ Phi làm xong hai cái bánh, còn pha thêm một ấm trà.
Nguyễn Thiên Lăng bước nhanh tới nhận ấm trà: “Anh cầm cho.”
Giang Vũ Phi tránh tay anh: “Không cần.”
Một tay cô bưng khay bánh, một tay bưng ấm trà đi tới phòng khách. Cô đặt cả hai thứ trên bàn trà, mở tivi, chuyển kênh chiếu một bộ phim điện ảnh lãng mạn, sau đó ngồi xuống sofa.
Nguyễn Thiên Lăng cởi áo khoác đưa cho thím Lý, vén tay áo sơ mi lên, ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Vũ Phi nhấc ấm trà lên tự rót cho mình một ly, người đàn ông nhướn mày: “Của anh đâu?”
Cô không để ý tới anh, anh tự tay cầm ấm trà: “Vẫn là anh tự rót.”
Giang Vũ Phi ấn tay anh lại: “Tôi không hề nói muốn cho anh uống”
“Vậy thì anh ăn bánh.”
“Cái này cũng không có dự định cho anh ăn.”
Nguyễn Thiên lăng rút tay về, nhếch môi cười nói: “Một người ăn không vui, anh ăn cùng em.”
“Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.” Giang Vũ Phi cầm ly trà lên uống một ngụm, nhíu mắt lại thản nhiên nói.