Đôi mắt anh chỉ có sự lạnh lẽo không hơi ấm, vốn dĩ anh đã cho người khác cảm giác anh cao cao tại thượng, cảm giác rất khó đến gần được.
Bây giờ bộ dạng anh như vậy, người khác càng không dám đến gần, ngay cả bà Nguyễn nói chuyện với anh cũng phải hết sức cẩn thận.
“Con chưa từng nói con muốn kết hôn.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt từ chối. Đây không phải lần đầu tiên Nhan Duyệt bị anh từ chối thẳng thừng, nhưng cô ta cũng không còn cảm thấy nhục nhã xấu hổ nữa.
Có đôi khi, con người sinh ra không muốn bị coi thường, nhưng dần dần cũng quen với việc bị coi thường.
Cô ta nhếch miệng, thầm cười mỉa mai trong lòng, trên mặt vẫn tỏ vẻ tủi thân, xấu hổ.
Bà Nguyễn liếc nhìn cô ta một cái, vội nháy mắt với Nguyễn Thiên Lăng: “Thiên Lăng, Duyệt Duyệt mang thai cũng gần ba tháng rồi, thêm một, hai tháng nữa bụng sẽ to ra, các con nhanh chóng cử hành hôn lễ đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải làm.”
Câu nói cuối của bà Nguyễn còn có ý sâu xa khác, nhưng mà tâm tư Nguyễn Thiên Lăng không có ở đây, cho nên cũng không nghe ra.
“Sợ bụng to xấu hổ, thì tự đi tìm người đàn ông khác mà cưới.” Anh lạnh lùng ném lại một câu vô tình, sau đó đi ra khỏi phòng khách.
“Thiên Lăng, con thật quá đáng, sao con có thể nói ra những lời như thế được. Có phải trong lòng con vẫn còn đang nghĩ đến Giang Vũ Phi không, con đứng lại cho mẹ, có nghe thấy không...”
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng rời khỏi biệt thự, bỏ lại giọng nói tức giận của mẹ sau lưng.
Ba chữ Giang Vũ Phi này, mỗi lần anh nghe thấy đều căm hận, rất căm hận, cực kỳ căm hận!
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xe, vẻ mặt đầy hung ác dữ dằn.
Giang Vũ Phi, cô hãy lo mà sống cuộc sống hạnh phúc thêm mấy ngày nữa đi, sau đó tôi sẽ đích thân tiễn cô xuống địa nguc!
---
Chuẩn bị một tuần, Nguyễn Thiên Lăng quyết định ra tay.
Buổi tối Tiêu Lang ngồi xe về nhà, nhìn thấy phía xa có một chiếc xe thể thao đang đậu trước cổng biệt thự.
Nguyễn Thiên Lăng thoải mái dựa người vào xe, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen láy nhìn xuyên
qua kính xe nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lang.
Đôi mắt anh tràn ngập hung ác lạnh lùng, và đầy sát khí.
Bây giờ, người đàn ông này rất nguy hiểm, người thông minh thì tốt nhất không nên trêu trọc anh, nếu không, không ai có thể đoán trước được anh sẽ làm gì.
Địch Sinh dừng xe lại, hỏi Tiêu Lang đang ngồi ở phía sau: “Thiếu gia, có cần tôi ứng phó với anh ta không?”
“Không cần, anh ta tới tìm tôi.”
“Nhưng tôi sợ anh ta tới không có ý tốt gì.”
“Không sao.” Tiêu Lang cong môi cười, mở cửa bước xuống xe.
Anh đi đến trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, cười lạnh hỏi: “Anh tới nhà tôi làm khách sao? Có điều tôi không chào đón anh.”
Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên ngước mắt lên, cũng không đổi tư thế: “Anh giấu Giang Vũ Phi ở đâu?”
"Anh đang nói gì? Tôi nghe không hiểu."
“Anh làm gì thì trong lòng chúng ta đều biết rõ. Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, tôi biết là anh mang cô ta đi. Anh giao cô ta ra đây, có lẽ tôi còn có thể cho anh một cơ hội.”
Tiêu Lang khẽ cười hỏi: "Cơ hội gì? Tôi thực sự nghe không hiểu ý của anh."
Đôi môi Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch lên, anh đứng quay lưng với ánh đèn, cả khuôn mặt đều tràn ngập hung ác nham hiểm: “Hôm nay người của Cục Công Thương đến kiểm tra công ty của các anh nhỉ, anh nói xem sẽ kết quả kiểm tra sẽ là gì?”
Anh nói đến nước này, đương nhiên Tiêu Lang hiểu, người của Cục Công Thương đột nhiên đến công ty anh bới móc, đều là Nguyễn Thiên Lăng bố trí.
Nhưng anh đã sớm đoán được điều này.
Tiêu Lang vẫn thản nhiên cười như cũ, trong mắt không có bất kỳ vẻ bất ngờ gì, cũng không có cảm xúc gì khác.