Một người không biết tốt xấu, ả đàn bà đáng ghét!
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng thầm chửi một câu, rồi tiện tay quăng ra mấy cháu bài trong tay: “Thật ngại quá, tôi thắng rồi.”
Đông Phương Dục méo mặt la lớn: “Anh Lăng, chơi bài đấu địa chủ mà lần nào anh cũng nắm bài địa chủ, đã vậy lần nào cũng tới nhất. Rốt cuộc là có thiên lý không đây?”
Em họ của Nguyễn Thiên Lăng tên Lý Minh Thần tiện tay quăng xấp bài trên tay, buồn cười nói: “Hai người bọn em muốn đấu địa chủ, nhưng không ngờ bị địa chủ dập cả đêm. Địa chủ ngược lại càng ngày càng giàu, chỉ tiếc là hai người nông dân bọn em bị bóc lột đến cái túi xẹp lép.”
Anh ấy nói một hơi như vậy, Đông Phương Dục càng thêm buồn bã.
Anh ta vốn nghĩ chơi bài đấu địa chủ rất đơn giản, nhất định phải thắng oanh liệt một mớ tiền, ai ngờ lại có người còn lợi hại hơn anh ta.
Muốn ăn tiền người ta không được, đã vậy còn thua luôn tiền của mình.
Nghĩ đến việc chơi cả đêm mất hết cả triệu bạc, Đông Phương Dục cảm thấy ê buốt cả răng.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, nở nụ cười gian ác nói: “Tôi đi trước đây, nhớ gởi tiền vào tài khoản cho tôi đó.”
Nói xong, mặc kệ hai người thua bài, anh mở cửa bước ra khỏi phòng VIP.
Bên ngoài gió lớn, đêm qua hình như có một trận mưa to.
Nguyễn Thiên Lăng ra khỏi Dạ Hoàng, một cơn gió lạnh thổi qua, anh bất giác lạnh run.
Tối qua uống quá nhiều rượu, trong phòng VIP nhiệt độ không thấp, cho nên bị cơn gió lạnh đột nhiên thổi trúng, anh nhất thời có chút đau đầu.
Anh lái xe về đến nhà cũ, người giúp việc cung kính giúp anh mở cửa xe: “Thiếu gia, lão thái gia đã thức dậy, đang trong phòng khách uống trà.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhướn mày.
Ông nội sáng sớm thức dậy thường đi ra công viên gần đó tập thể dục, hôm nay lại ở nhà uống trà, xem ra là đang đợi anh.
Anh đưa chìa khóa xe cho người giúp việc, tay cầm chiếc áo vest đi về phía phòng khách.
Nhìn thấy anh đi vào, ông Nguyễn An Quốc cụp mắt, khẽ cười: “Qua đây uống trà đi.”
Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh ông, anh đang định đưa tay rót trà, nhưng ông Nguyễn An Quốc đã đưa ấm trà lên, đích thân rót cho
anh một ly.
“Ông nội…” - Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trở nên trang trọng bội phần.
Ông nội đích thân rót trà cho anh, anh thật tình không dám.
“Uống đi.” - Ông Nguyễn An Quốc bỏ ấm trà xuống, nói với anh.
Nguyễn Thiên Lăng cung kính nâng ly trà lên, uống một ngụm.
Ông lão hỏi anh: “Mùi vị trà như thế nào?”
“Không có mùi vị.” - Anh nói sự thật, ly trà này uống vào như uống nước lọc.
Ông Nguyễn An Quốc gật gật đầu, cầm lấy ấm trà đứng dậy nói: “Cháu ngồi đây một lát, ông đi pha ấm trà khác.”
“Ông nội, để cháu làm cho.”
“Ông tự làm được.”
Nguyễn Thiên Lăng bất lực ngồi xuống, anh không biết ông nội có ý gì, nhưng anh hiểu ông nội nhất định phải có chuyện muốn nói với anh.
Ông Nguyễn An Quốc pha xong ấm trà mới, ông lại đích thân rót cho anh một ly, nước trà trong ly nóng hổi, trà thơm xao xuyến lòng người.
Nguyễn Thiên Lăng nâng lên uống một ngụm, đôi mày khẽ chau lại.
“Rất đắng phải không?” - Ông lão hỏi anh, anh gật gật đầu, quả thực là rất đắng, còn đắng hơn uống thuốc đông y.
“Bây giờ trong miệng cháu có vị gì?”
“Hình như không còn đắng như trước.” Lúc mới uống vào thì rất đắng, nhưng được một lúc sau, lại có dư vị ngòn ngọt.
Ông lão dựa người vào chiếc ghế sofa, lại hỏi: “Cháu thích uống ly trà thứ nhất hay ly thứ hai?”
“So sánh hai ly trà thì ly thứ hai vẫn ngon hơn.” - Ít nhất là vẫn có mùi vị, mặc dù mùi vị của nó là vị đắng.
Ông Nguyễn An Quốc nâng ly trà, chầm chậm thong thả uống, lại chầm chậm thong thả nói: “Vậy cháu thích Vũ Phi của ngày xưa, hay Vũ Phi của hiện tại?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi khựng người.