Cậu ta là một người trẻ tuổi làm việc rất chắc chắn, từ việc cậu ta âm thầm tiếp nhận Tiêu thị, sau đó âm thầm quản lý tốt Tiêu thị là có thể thấy được năng lực của cậu ta như thế nào. Cháu muốn mua lại Tiêu thị sẽ phải trả giá rất lớn, có lẽ sẽ làm cho cả hai bên cùng tổn hại, cho nên chuyện thu mua này hãy bỏ đi. Cháu chuyên tâm quản lý Nguyễn thị cho tốt, qua một thời gian nữa ông sẽ giao cho cháu hoàn thành một nhiệm vụ mới.”
“Nhiệm vụ gì?” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên hỏi.
“Đến lúc đó cháu sẽ biết.”
Thấy ông nội không nói nhiều, anh cũng không gặng hỏi thêm: “Ông nội, cháu sẽ hoàn thành nhiệm vụ mới, có điều cháu vẫn phải làm chuyện thu mua Tiêu thị.”
Lời nói Nguyễn Thiên Lăng mang theo khẩu khí cuồng vọng và chắc chắn.
Anh xác định phải mua lại Tiêu thị thì nhất định sẽ mua lại, không ai có thể thay đổi quyết định này.
Đối phó với Tiêu Lang, đây là phương pháp tốt nhất có thể đả kích hắn ta.
Anh nhất định sẽ làm cho Tiêu Lang thành hai bàn tay trắng, khiến hắn ta phải trả một cái giá thật đắt cho hành vi của mình!
Nghĩ tới đây, trong mắt Nguyễn Thiên Lăng lóe lên một tia ác liệt.
Anh là do một tay Nguyễn An Quốc bồi dưỡng, trong lòng anh đang suy nghĩ gì, Nguyễn An Quốc vô cùng hiểu rõ.
“Vũ Phi nói đi liền đi ngay, Thiên Lăng, cháu buông tay nó đi.” Bỗng nhiên ông cụ cảm thán nói.
Hừ, anh sẽ không buông tay, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay!
Yêu hận đã làm Nguyễn Thiên Lăng đánh mất sự tỉnh táo lúc trước, bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là trừ khử Tiêu Lang và Giang Vũ Phi!
Nếu không thì cả đời anh cũng không thể nuốt trôi cơn tức này được.
Bất chợt nhìn thấy vẻ âm lãnh trong mắt anh, trong lòng Nguyễn An Quốc khẽ run lên, có chút lo lắng.
Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của ông, ông thật sự sợ quyết định lúc trước sẽ hại hai người bọn họ.
“Thiên Lăng, nghe ông nói, buông tha cho Vũ Phi đi. Trước kia đều là lỗi của ông, ông không nên để hai đứa kết hôn, nếu ông không để Vũ Phi lấy cháu, các cháu cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.”
“Ông nội, ông còn có việc gì nữa không? Không có việc gì thì cháu đi đây.” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, quay người đi ra khỏi thư phòng,
hiển nhiên là không muốn nghe ông nói nhiều.
Ông cụ thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy đây đúng là một mối nghiệt duyên.
Nguyễn Thiên Lăng trở lại phòng ngủ, phát hiện nơi đây cũng có hơi thở của Giang Vũ Phi. Gian phòng đã được người làm quét dọn rất nhiều lần, ga giường, vỏ chăn đều đã giặt sạch, ngay cả trên mặt đất cũng không tìm thấy một sợi tóc của Giang Vũ Phi.
Thế nhưng anh lại có thể cảm thấy được hơi thở của cô, thậm chí còn ngửi được mùi hương của cô còn vương lại nơi đây.
Anh ép buộc mình ở lại đây thích ứng vài ngày, anh cho rằng chỉ cần quen rồi thì sẽ không cảm thấy hơi thở yếu ớt của cô.
Hiển nhiên là anh thất bại, cho đến giờ, anh vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô.
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, mở cửa đi ra ngoài gọi người làm tới, nói người làm ngày mai đổi toàn bộ nội thất bên trong nhà, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Người làm gật đầu, bảo ngày mai nhất định sẽ thay đổi toàn bộ, Nguyễn Thiên Lăng mới quay trở lại phòng ngủ.
---
Ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống những chiếc xe và những người nhỏ bé đi qua đi lại bên dưới lầu, anh đang chờ tin tức đến.
Anh bố trí người của Cục Công Thương cố ý gây khó dễ cho công ty của Tiêu Lang, hôm nay người của Cục Công Thương sẽ đến Tiêu thị kiểm tra niêm phong một số sản phẩm, khiến Tiêu thị bị kiểm tra toàn diện.
Lúc này, chỉ sợ là đã bắt đầu kiểm tra niêm phong.
Điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên, anh lạnh lùng nhếch môi, nghe điện thoại.
“Anh Nguyễn, sản phẩm của Tiêu thị không có vấn đề gì, chúng tôi không có cách nào tịch thu sản phẩm của bọn họ, cho nên việc này chúng tôi thật sự không có cách nào.”
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”