Tóc Vàng xoay người, ngẫm nghĩ nói: “Sau khi bắt đầu, mọi người đều sẽ đi đến điểm kết thúc để xem kết quả trận đấu, chắc là cô có thể đi qua.”
“Vậy được, tôi đợi bọn họ bắt đầu rồi đi qua.” Giang Vũ Phi xuống xe, mở bình nước ra uống một ngụm.
Tóc Vàng thấy cô kiên trì, cũng không nói thêm nữa, quay người chạy vào trong đám đông.
Giang Vũ Phi ngồi xuống tảng đá ven đường nghỉ ngơi, bên tai là tiếng xe moto ầm ầm, cùng với tiếng hét chói tai, tiếng huýt sáo của đám nam nữ hưng phấn.
Bọn họ cũng hơn kém cô vài tuổi, bọn họ nhiệt tình hoạt bát, tuổi trẻ phơi phới, toàn thân đều tràn ngập sức sống.
Thế nhưng lòng cô lại phẳng lặng như mặt nước, trưởng thành như phụ nữ ở tuổi ba mươi, hoàn toàn khác với bọn họ.
Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn sang, trong mắt có mang một chút ngưỡng mộ.
“Nhị thiếu, cố lên, nhất định phải về nhất!” Có một cô gái hưng phấn hét lên, những nữ sinh khác cũng kêu to: “Nhị thiếu, vô địch, nhị thiếu, vô địch!”
Chắc các cô đều là cổ động viên.
Giang Vũ Phi nhớ tới thời cấp ba, lúc diễn ra trận thi đấu bóng rổ, cũng có nhóm cổ động viên cổ vũ tinh thần cho người nào đó.
Mà người đó, ngoại trừ kỹ thuật tốt, quan trọng nhất là trông rất đẹp trai.
Giang Vũ Phi không cần đoán cũng biết, nhị thiếu mà bọn họ nói là một chàng trai rất đẹp trai.
Cuộc đua bắt đầu, tiếng xe moto vang lên, chạy nhanh như bay. Nhóm cổ động viên hét lên rồi chạy theo một đoạn, sau đó ngồi vào trong ô tô, đi đường tắt đến điểm kết thúc.
Mọi người đi hết, trên đường yên tĩnh vắng vẻ, so với với tiếng động ầm ĩ lúc nãy thì thật sự rất yên lặng.
Giang Vũ Phi đạp xe ba gác, tiếp tục đi giao hoa.
Con đường Bàn Sơn uốn lượn, bảy tám chiếc xe moto chạy nhanh như chớp, trong đó có một chiếc xe vượt lên phía trước, bỏ xa những xe đằng sau.
Nhóm cổ động viên đều đã có mặt ở điểm kết thúc, bọn họ vừa tới không lâu đã nhìn thấy chiếc Harley chạy đầu tiên.
“Nhị thiếu, nhị thiếu!” Các nữ sinh đều hét lên, trong mắt của họ toàn những trái tim màu hồng và tim họ cũng đang đập thình thịch thình thịch.
Các chàng trai thì lại hưng phấn huýt sáo, vẫy tay với người về nhất, thể hiện tâm trạng kích động của
họ.
Cung Thiếu Huân cua xe lại cực ngầu, sau đó dừng xe lại, một đám người lập tức chạy đến.
“Nhị thiếu, 7 phút 50 giây, nhanh hơn 20 giây so với tháng trước.” Trợ lý của anh ta vui vẻ thông báo, trên mặt Cung Thiếu Huân lại có biểu cảm không mấy vui vẻ.
Thành tích này nằm trong dự đoán của anh ta.
“Nhị thiếu, uống nước đi!”
“Nhị thiếu, lau mồ hôi đi.”
“Nhị thiếu, anh nóng không, em quạt cho anh.”
“Tránh ra chút đi, để nhị thiếu vào trong xe nghỉ ngơi, các người đừng cản trở.” Tóc Vàng và mấy người nữa đuổi đám con gái mê trai ra, cho Cung Thiếu Huân một đường đi.
Cung Thiếu Huân đi đến xe bảo mẫu (1), ngồi vào trong xe.
Trợ lý Hải Trạch đưa nước khoáng với khăn cho anh ta, sau đó lấy camera giám sát gắn trên xe moto xuống, xem quá trình thi đấu vừa rồi của anh ta.
Cung Thiếu Huân uống một ngụm nước, lập tức nhớ đến một chuyện: “Cái chìa khóa của tôi còn ở trên xe, mau đi lấy cho tôi!”
“Nhị thiếu, em đi ngay!” Tóc Vàng nhanh chóng chạy đến trước xe Harley của Cung Thiếu Huân, hắn ta không nhịn được sờ sờ vào chiếc Harley khí phách với vẻ hâm mộ, lúc này mới lấy chìa khóa xe xuống, chuẩn bị xoay người trở lại.
Chìa khóa xe của Cung Thiếu Huân có treo một cái móc khóa, kiểu móc khóa này có thể bỏ một tấm hình nhỏ vào.
Tóc Vàng tò mò lật xem cái móc chìa khóa, phát hiện bên trong là một tấm hình phác họa bằng bút chì.
***
(1) Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, thông thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, nghỉ ngơi trong xe, bởi vì xe cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh giống như bảo mẫu, cho nên gọi là xe bảo mẫu.