“Vậy Giang tiểu thư…”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười khẩy, lấy chân đá đá hòm gỗ: “Còn không ra?”
Giang Vũ Phi lập tức chán nản, hóa ra anh ta đã biết cô trốn ở chỗ này từ lâu, chẳng trách anh ta vẫn cứ đứng ở chỗ này không đi.
Nguyễn Thiên Lăng đưa một tay xuống nhấc hòm gỗ lên, cô lập tức lộ ra trước mắt mọi người, không có chỗ nào ẩn trốn.
Ngước mắt lên, ánh mắt cô ngay lập tức đối diện với ánh mắt sa sầm lạnh như băng Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô: “Là em ngoan ngoãn đi theo anh, hay để cho thủ hạ của anh đưa em đi?”
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng lên, toàn thân tê cứng, trên người cô còn đang mặc áo ngủ dài tay, trên vai đeo một cái túi xách, chân đi một đôi giày bệt.
Cô từ trên xuống dưới ăn mặc nhếch nhác, vừa nhìn đã biết lúc chạy trốn rất vội vàng.
“Mặc dù vẫn bị anh bắt được, nhưng tôi không hối hận về chuyện chạy trốn.” Cô nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thiên Lăng, lạnh nhạt dửng dưng nói.
Người đàn ông một tay giữ mặt cô, trong mắt có sự tức giận tàn ác không giấu được: “Hay cho ba chữ không hối hận, anh sẽ cho em biết ba chữ này sẽ mang đến cho em hậu quả như thế nào!”
Anh buông tay ra, hai má trắng nõn của Giang Vũ Phi hằn hai dấu ngón tay của anh.
Cô quật cường cắn môi, ánh mắt phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh.
Dù cho gần một tháng không gặp, cô phát hiện anh vẫn đáng ghét như vậy, lúc cô đối mặt với anh, mỗi tế bào trên toàn thân cũng không nhịn được mà phản nghịch và bài xích anh.
Lần này rơi vào tay anh, cô biết, đoán chừng cô sẽ càng thêm tuyệt vọng và đau khổ hơn.
Nhưng cô không thể làm gì được cả, hoàn toàn không có cách nào chống lại anh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Vũ Phi thấy thật căm hận!
“Đưa đi!” Nguyễn Thiên Lăng âm trầm lạnh lùng liếc cô một cái, quay người bước nhanh ra ngoài.
Giang Vũ Phi bị hai thủ hạ của anh áp giải, bị bọn họ thô lỗ đưa đi.
Trong một góc tối ở cách đó không xa, có một người đàn ông lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Thiếu gia, Giang tiểu thư bị Nguyễn Thiên
Lăng đưa đi rồi!”
“Anh nói gì?” Tiêu Lang đang ngồi trước bàn sách đứng phắt dậy, mặt mũi đầy vẻ kinh hoàng và phẫn nộ.
“Các người đều là thùng cơm sao? Sao có thể để cho anh ta đưa người đi, vì sao bây giờ mới cho tôi biết?”
“Thiếu gia, đây là ý của lão gia, chúng tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.”
Sắc mặt Tiêu Lang trắng nhợt, toàn thân cứng ngắc.
Anh cúp điện thoại, đờ đẫn bấm số điện thoại di động của ông Tiêu: “Ba, tại sao ba lại để cho Nguyễn Thiên Lăng đưa cô ấy đi?”
Nếu như không phải thủ hạ của anh cố ý buông thả, Giang Vũ Phi sẽ không bị đưa đi. Ba vệ sĩ anh để lại bên cạnh cô đều là nhân tài xuất thân là bộ đội đặc chủng quốc tế.
Bằng tài năng của bọn họ, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ một người phụ nữ chu toàn sao?
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng trầm thấp già nua của ông Tiêu: “Cô ta sớm muộn cũng bị Nguyễn Thiên Lăng tìm được, hiện tại thời cơ cũng gần đến rồi, không cần phải cứ cất giấu cô ta không thả đi.”
Giọng Tiêu Lang lạnh lùng nói: “Ba, con nói rồi, ba muốn có được Nguyễn thị, con sẽ dốc hết sức để đoạt được Nguyễn thị cho ba. Vũ Phi là người vô tội, không nên cuốn cô ấy vào nữa.”
“Con không cần nói gì cả! Tất cả mọi người đều là người vô tội, chỉ cô ta không phải người vô tội! Con chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ta mà làm việc là được, cái gì không nên bận tâm thì con đừng bận tâm!”
“Nhưng Vũ Phi đã bị tổn thương đủ nhiều rồi…”
“Câm miệng! Con quên ta đã dạy bảo con như thế nào sao? Bất cứ lúc nào cũng không được hành động theo cảm tính, chỉ có tỉnh táo, vô tình, mới có thể thành đại sự!”