Cô đưa ly cho Nguyễn Thiên Lăng, người đàn ông đột nhiên dùng sức quăng ly nước xuống mặt đất.
Giang Vũ Phi: "..."
Nguyễn Thiên Lăng tức giận đứng đó vài giây đồng hồ, sau đó nhặt cái ly trên mặt đất lên rồi trầm mặc đi ra ngoài.
Cô không biết anh đang phát điên cái gì, cô cũng không có tâm trạng quan tâm đến anh.
Nguyễn Thiên Lăng đi rồi không vào nữa.
Trong lúc thím Lý vào quét dọn phòng, Giang Vũ Phi có ý muốn bà giúp đỡ cô, nhưng mà thái độ của thím Lý rất kiên định, bà sẽ không phản bội thiếu gia.
Ngẫm lại cũng phải, nếu Nguyễn Thiên Lăng không tín nhiệm thím Lý, thì sẽ không để bà đến chăm sóc cô.
Độ ấm trong phòng ngủ vẫn luôn duy trì ở mức ba mươi sáu độ, độ ấm bình thường của cơ thể.
Dù cho không đi giày, chỉ mặc một cái váy mỏng manh, Giang Vũ Phi cũng không cảm thấy lạnh.
Cô ngồi ở trên giường ôm đầu gối, nhìn bầu trời bên ngoài lưới phòng hộ, ánh mắt trống rỗng, sững người.
Buổi chiều, thím Lý bưng đồ ăn tới cho cô ăn.
Chén và đũa vẫn là nhựa plastic, hai đĩa đồ ăn một chén canh, một đĩa rau xào, một đĩa thịt bò xào, canh là canh rong biển xương sườn.
Xương sườn được cạo lấy thịt nạc, không có xương.
Giang Vũ Phi muốn cười khẩy, là sợ cô nuốt xương tự sát sao?
Đừng nói chết như vậy, nếu có thể chết, cô cũng sẽ không chết đau đớn như thế. Nếu không muốn sống, tốt nhất nên chấm dứt tính mạng nhanh một chút, cô sợ đau, không muốn trước khi chết còn phải đau đớn một lần.
Giang Vũ Phi yên tĩnh ăn cơm, thím Lý liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Cô ngồi một lát nữa rồi xuống giường đi đến phòng tắm rửa mặt, dây xích trên cổ tay vẫn luôn đi theo cô, cô cử động một chút là phát ra tiếng vang, lúc nào cũng nhắc nhở cô đang chịu nỗi khuất nhục như thế nào.
Buổi tối Nguyễn Thiên Lăng mới trở lại, anh đi vào phòng khách, thím Lý đến báo cáo tình hình của Giang Vũ Phi với anh.
"Thiếu gia, tôi thấy tâm trạng của cô Giang không tệ. Cô ấy không bỏ bữa, cũng không làm ầm ĩ, rất yên tĩnh."
Nguyễn Thiên Lăng nghe xong, ngược lại còn nhíu mày.
Cô càng yên tĩnh, anh lại càng thêm bất an,
cứ cảm thấy cô sẽ làm ra chuyện gì đó.
"Tôi biết rồi."
Nguyễn Thiên Lăng đi lên lầu, đi tới cửa, tâm trạng của anh nặng nề thêm một chút.
Anh sợ đối mặt với cô, nhưng lại muốn đối mặt với cô, sau khi gặp được cô, trái tim anh lúc nào cũng mâu thuẫn.
Cuối cùng anh vẫn đẩy cửa đi vào, Giang Vũ Phi yên tĩnh nằm co ro ở trên giường, đưa lưng về phía anh, không hề nhúc nhích.
Thấy cô vẫn ổn, Nguyễn Thiên Lăng thở phào một hơi.
"Muốn đọc sách không? Anh đi lấy vài cuốn sách tới đây cho em." Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại không có bất kỳ phản ứng gì, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng anh biết cô đang thức, chỉ là cô nhắm mắt không muốn nhìn thấy anh.
"Có muốn xem tivi hoặc là xem phim không?"
"..."
"Muốn xuống lầu đi lại một chút không?"
"..."
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được đặt ngón tay dưới mũi cô, Giang Vũ Phi bỗng nhiên mở mắt ra, anh ngẩn người, mím môi thu tay lại.
"Yên tâm, tôi sẽ không chết." Giang Vũ Phi nhìn vào anh chằm chằm, nói một cách thản nhiên: "Anh không chết, sao tôi chết được."
Cô muốn thấy anh chết trước, cô mới có thể chết được.
Đương nhiên Nguyễn Thiên Lăng hiểu ý cô, khóe miệng anh hơi cong lên: "Em nói đúng, anh không chết, làm sao em có thể chết được."
Lời họ nói hoàn toàn khác ý nghĩa.
Cô hy vọng anh chết, nhưng anh lại không hy vọng cô chết.
Giang Vũ Phi không có tâm trạng để nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh, cô lại nhắm mắt lại.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô một lát nữa rồi đi đến thư phòng làm việc.