Không biết là do ảnh hưởng của tâm lí hay là kinh nguyệt thật sự đến, Giang Vũ Phi nằm trên giường, không lâu sau cũng cảm thấy bụng bắt đầu đau.
Cô vẫn chịu đựng, cho đến khi cảm thấy kinh nguyệt đã thật sự đến, cô mới đứng dậy đi gọi thím Lý.
Thím Lý mau chóng lấy quần lót và váy mới cho cô, còn có một một gói băng vệ sinh nữa.
Cô vào phòng tắm chỉ thay quần lót, sau đó lại tiếp tục nằm thẳng trên giường.
Mỗi lần tới kì kinh nguyệt cô đều rất đau bụng, cộng thêm đã từng sảy thai, cho nên bụng càng khó chịu hơn nữa. Mà cô lại liên tục uống thuốc tránh thai hai ngày nay, cảm giác đau đớn này, quả thực như là muốn lấy mạng cô vậy.
Giang Vũ Phi ôm chăn, thân thể cuộn chặt lại, bụng đau đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi.
Không biết đau đớn trong bao lâu, cô mới nghe được tiếng Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào.
Anh đã nghe thím Lý nói cô đến kì kinh nguyệt, anh bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy dáng vẻ của cô, hai đầu lông mày anh nhíu chặt lại.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ trán cô, rất lạnh.
"Đau bụng lắm sao?"
Giang Vũ Phi miễn cưỡng mở mắt ra, hừ nhẹ một tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng thấy dáng vẻ uể oải của cô, biết rõ cô rất khó chịu.
Anh ngồi ở bên giường, dùng chăn quấn kín người cô, sau đó đi ra ngoài hỏi thăm thím Lý nên làm sao.
Thím Lý nghe lời anh nói, trong lòng rất cảm động.
Đây vẫn là lần đầu tiên bà thấy thiếu gia quan tâm đến một người phụ nữ như vậy, xem ra là cậu ấy thật lòng với cô Giang.
"Thiếu gia, phụ nữ tới kì kinh nguyệt có người sẽ đau bụng, cũng có người không hề đau. Những người đau bụng, đa số là do thể chất không tốt, hoặc không thì chính là những vấn đề như bị hàn khí xâm nhập. Sức khỏe của cô Giang vốn không tốt, cộng thêm cô ấy lại đã từng sảy thai, nên đến ngày này sẽ càng đau bụng hơn. Ngoài ra tôi còn biết, uống thuốc tránh thai sẽ dễ làm rối loạn kinh nguyệt, cũng sẽ khiến bụng đau hơn. Cô Giang gần như đều có các yếu tố trên, cho nên mới bị đau bụng như thế."
Lông mày Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn nhăn lại thành một chữ “xuyên”.
"Vậy phải làm như thế nào mới có thể bớt đau?"
"Uống nước đường đỏ sẽ
đỡ hơn nhiều, còn phải chú ý giữ ấm nữa. Nếu đau quá thì phải đi bệnh viện xem thế nào."
"Vậy thím đi làm nước đường đỏ đi."
"Vâng."
Nguyễn Thiên Lăng trở lại phòng ngủ, bất lực ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ Phi.
Anh mang khăn mặt tới lau mồ hôi trên trán cho cô, thấy dáng vẻ cô đau đến chết đi sống lại, trong mắt anh không kìm được mà lộ ra vẻ đau lòng.
"Cố nhịn thêm chút, thím Lý sắp nấu nước đường đỏ xong rồi." Anh cầm chặt đôi tay lạnh buốt của cô, nhẹ giọng an ủi cô.
Giang Vũ Phi cắn răng, vẻ mặt vẫn đau đớn như cũ.
Thím Lý nhanh chóng bưng một ly nước đường đỏ vào, Nguyễn Thiên Lăng đỡ Giang Vũ Phi ngồi dậy, để cô tựa vào người anh.
Sau đó anh nhận lấy cái ly, nhưng chỉ mới ngửi mùi thôi, anh đã biết lượng đường đỏ quá nhiều.
"Liệu có quá ngọt không?" Nguyễn Thiên Lăng lo lắng hỏi.
"Không đâu, nhiều đường đỏ một chút thì hiệu quả cũng sẽ tốt hơn một chút."
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới yên tâm bón cho Giang Vũ Phi uống, Giang Vũ Phi không từ chối, cô uống xong, Nguyễn Thiên Lăng đặt cô nằm xuống, lại đắp kín chăn cho cô lần nữa.
"Có đỡ hơn chút nào không?" Anh vội hỏi.
Giang Vũ Phi vẫn còn rất đau bụng, thím Lý cười nói: "Thiếu gia, hiệu quả không thể nhanh như vậy đâu, phải chờ một lát mới được."
"Thím ra ngoài đi."
"Vâng."
Thím Lý đi rồi, Nguyễn Thiên Lăng vẫn trông chừng Giang Vũ Phi. Thi thoảng anh lại kiểm tra trán cô, thấy nhiệt độ cơ thể cô vẫn lạnh như vậy, trong lòng anh cũng không thể thả lỏng được.
Giang Vũ Phi đột nhiên đứng dậy đẩy anh ra, xuống giường, đi chân trần chạy về phía phòng tắm.
Nguyễn Thiên Lăng đang muốn đuổi theo, lập tức nhìn thấy một mảng lớn màu đỏ thẫm trên giường.
Bởi vì ga giường là màu trắng thuần, cho nên vết máu trên giường trông rất đỏ, rất chói mắt.