Cô đã quên những chuyện lúc trước, nếu gặp nhau cô không biết nên nói gì, chắc sẽ rất lúng túng.
Giang Vũ Phi mất trí nhớ, trong trí nhớ của cô, cô trải qua rất ít sự đời. Ngay cả thời đi học, cô cũng rất ít khi nói chuyện với bạn học nam, cô là người hướng nội hay ngượng ngùng.
Cho nên đột nhiên đối mặt với một người đàn ông xa lạ, hơn nữa người đàn ông này còn là chồng cũ của cô, đúng là cô chưa có chuẩn bị tâm lý.
Chỉ hy vọng là đừng gặp anh, cho dù là có gặp anh thì cũng từ từ, đừng quá đột ngột.
Giang Vũ Phi một mình nghĩ đến những điều này, tư duy của cô trôi chảy rất nhanh. Nghĩ được một lát lại nghĩ tới những chuyện lúc học đại học.
Bốn năm đại học với cô mà nói là rất dài, có điều bây giờ tốt rồi, cô tốt nghiệp đại học trực tiếp nhảy qua năm thứ tư đại học luôn, thật sự là quá lời.
Đợi cô khỏi hẳn sẽ về nhà tìm bằng tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ đi tìm việc, có thể kiếm tiền.
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng vui vẻ, giống như một người vừa mới bước vào xã hội, tràn ngập sự chờ mong đối với công việc.
---
Nguyễn Thiên Lăng ở trong phòng bệnh chậm rãi đi lại, mỗi lần đi tới cửa anh lại ép buộc mình quay trở về, cứ như thế nhiều lần, anh cảm thấy thật phiền muộn.
Ở lại đây cũng không thể gặp mặt cô, còn không bằng đi về nhà!
Thế nhưng đi về nhà, lại càng không có cơ hội gặp cô.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến ban công, anh đặt hai tay trên lan can, không kiềm được nhìn về ban công phía bên trái.
Giang Vũ Phi đang ở trong phòng bệnh đó, không biết có khi nào cô sẽ từ bên trong đi ra không.
Nguyễn Thiên Lăng tập trung suy nghĩ, kết quả Giang Vũ Phi thật sự đi từ trong ra.
Một cánh tay của cô bó thạch cao, treo ở trước ngực, tay phải còn lành lặn nhẹ nhàng vung vẩy, vẻ mặt thích thú, cô cũng đi đến ban công.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Nguyễn Thiên Lăng vô thức muốn quay người rời đi, nhưng mà tay anh lại nắm chặt lan can, không cho phép anh rời đi.
Vốn dĩ Giang Vũ Phi đi ra ngoài phơi nắng, vừa mới đi đến
ban công liền phát hiện phòng bên cạnh có người.
Cô liếc mắt nhìn sang, chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của một người đàn ông.
Đôi mắt anh rất đen, giống như hố đen vậy, nhìn không thấy đáy. Giang Vũ Phi chưa từng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như vậy, cô hơi ngẩn người rồi mới không tiếp tục giao nhau với ánh mắt của anh nữa.
Anh ấy là ai?
Ánh mắt Giang Vũ Phi rời đi rồi lại liếc nhìn anh một cái, phát hiện ra trông anh rất tuấn tú.
Mái tóc cắt ngắn, trán đầy đặn, lông mày là kiểu lông mày kiếm trong truyền thuyết, mũi cao thẳng như ngọc.
Làn da căng mịn còn đẹp hơn cả da cô, môi mỏng hơi tái nhợt, nhưng nhìn rất gợi cảm.
Cho dù anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cũng không che giấu được thân hình cao lớn rắn rỏi hoàn mỹ.
Mặt Giang Vũ Phi ửng hồng, cô nhanh chóng ý thức được người đàn ông này rất có thể là chồng cũ của cô, Nguyễn thiếu gia.
Thật sự gay go, không ngờ lại gặp anh nhanh như vậy.
Giang Vũ Phi xấu hổ nhìn về phía trước, đi không được, không đi cũng không được.
Anh vẫn còn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh nóng rực, khiến cô muốn phớt lờ cũng không được.
Giang Vũ Phi đứng không yên, da mặt cô cũng không dày tới mức để mặc cho một người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, hơi cụp mắt xuống, thản nhiên dời ánh mắt đi.
Vốn dĩ Giang Vũ Phi định chào hỏi anh, nhưng thấy anh không nhìn nữa nên cô cũng thôi.
Cô quay người đi vào phòng bệnh, thím Lý đang gọt táo cho cô: “Sao không phơi nắng thêm một lát nữa?”
“À, bên ngoài hơi lạnh.” Giang Vũ Phi nói dối.