Anh đi về phía giường bệnh, trên tay cầm một chiếc điện thoại kiểu nữ màu trắng.
Đến trước mặt cô, anh đưa di động cho cô.
Giang Vũ Phi không ngờ rằng anh sẽ tự mình mang tới, cô nhận điện thoại, nói tiếng cảm ơn.
Cô đang muốn gọi điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng mở miệng nói: "Em đừng gọi điện thoại vội, nghe anh nói hai câu đã."
"Nói gì vậy?"
Nguyễn Thiên Lăng cười nói: "Thật ra chúng ta cũng mới ly hôn mà thôi, ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn. Cho nên bây giờ em đừng nói chuyện này vội, về sau có cơ hội hãy nói cho họ biết cũng không muộn… Còn nữa, khoảng thời gian trước em ra ngoài giải sầu, mẹ em vẫn luôn không liên lạc được với em, anh đã nói với bà ấy là em đi du lịch."
Giang Vũ Phi gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn anh nói cho em biết những chuyện này."
"Không cần phải cảm ơn anh."
Giang Vũ Phi cười một cái, cúi đầu bấm số điện thoại của mẹ.
Cô có thể khẳng định chiếc điện thoại này là của cô.
Bởi vì tuy người liên hệ trong danh bạ không nhiều, nhưng phần lớn cô đều biết.
Vừa rồi lúc cô tìm số của mẹ, còn nhìn thấy số của Nguyễn Thiên Lăng, số của thím Lý, số của ông nội.
Còn có số của vài người cô không biết…
Giang Vũ Phi vừa nghĩ tới đây, điện thoại liền có người nghe máy.
"Alo, Vũ Phi à, bây giờ con đang ở đâu? Không phải con đi du lịch à, bây giờ đã về chưa?"
"Con về rồi, vừa mới về. Mẹ, một thời gian nữa con sẽ về nhà thăm mẹ."
"Con bé này, con tùy hứng quá, thi thoảng đi ra ngoài du lịch một chút là được rồi, sao phải đi du lịch vòng quanh trái đất làm gì, rất lãng phí thời gian và tiền bạc. Quan trọng hơn là bây giờ con đã kết hôn, con cũng có gia đình rồi, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến người trong nhà trước tiên chứ…"
Vương Đại Trân quở trách cô một trận, Giang Vũ Phi yên lặng nghe.
Quở trách xong, Vương Đại Trân lại nói: "Con và Thiên Lăng cũng đã kết hôn hai năm rồi, sao bụng vẫn chưa có gì vậy? Không phải mẹ nói con đâu, nhưng con cũng phải mau chóng sinh con đi chứ, đâu có người nào kết hôn hai năm vẫn chưa mang thai.
Nếu con không mang thai, ba mẹ chồng con đều sẽ có ý kiến với con đấy…"
"Mẹ, mẹ đừng nói, con biết mà." Giang Vũ Phi đỏ bừng mặt, sợ Nguyễn Thiên Lăng nghe thấy nội dung trong điện thoại.
"Mẹ, con còn có việc, con cúp máy trước, lần sau lại nói tiếp nhé."
"Được rồi, bây giờ con cứng cáp rồi, mẹ nói cái gì con cũng đều không nghe nữa. Nhưng con phải chung sống với Thiên Lăng thật tốt, cái này thì con nhất định phải nghe mẹ."
"Vâng, mẹ, con biết rồi, con cúp máy nha." Giang Vũ Phi mau chóng tắt điện thoại, âm thầm thở phào một hơi.
Cô cảm thấy mình vẫn là một học sinh, nhưng mẹ cô lại quở trách cô như một người phụ nữ đã kết hôn, chênh lệch như vậy làm cô rất khó thích ứng.
Haiz, dù sao cảm giác mất trí nhớ thật sự không tốt chút nào, mọi người xung quanh đều thay đổi, chỉ có bản thân mình không thay đổi, rất không thoải mái.
Giang Vũ Phi suy nghĩ vẩn vơ một chút, mới áy náy nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: "Cảm ơn anh, anh đi nghỉ ngơi đi."
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại ngồi xuống bên giường, nhếch môi cười tà mị nói: "Mẹ bảo chúng ta phải chung sống thật tốt."
"…" Giang Vũ Phi lập tức mở to hai mắt, lập tức đỏ bừng mặt.
"Anh… Anh cũng nghe thấy sao?" Thế mà lại bị anh nghe thấy, đây là cái điện thoại di động rách nát gì vậy, thật là mất mặt quá.
Còn nữa, không phải bọn họ đã ly hôn rồi ư, sao anh cũng gọi mẹ cô là mẹ vậy?
"Ừ." Nguyễn Thiên Lăng cười gật đầu: "Vũ Phi, hay là chúng ta làm lại từ đầu đi."
Giang Vũ Phi lại kinh ngạc một chút, Nguyễn Thiên Lăng nhìn thẳng vào cô cười, nhưng mà ánh mắt anh rất sâu, rất nghiêm túc.
Giang Vũ Phi nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Em với anh vẫn không quen…"