Mỗi ngày cô sẽ ở nhà nấu cơm, đợi chồng và con về nhà ăn.
Cuối tuần cả nhà sẽ cùng nhau đi leo núi, du lịch, xem phim.
Cô đã mong ước những điều này từ lâu, bây giờ có người đàn ông nói với cô sẽ đưa cô đi xem nhà của họ.
Nhanh vậy mà cô đã có thể có được căn nhà thuộc về mình sao?
Đi vào biệt thự, Nguyễn Thiên Lăng mở tất cả đèn lên, dẫn cô đi tham quan ngôi nhà mang phong cách quý tộc châu Âu này.
Phòng khách, nhà bếp, cầu thang xoắn ốc…
Phòng ngủ, thư phòng, ban công, phòng đàn, tất cả đều trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Đi trong căn nhà, cảm giác giống như đang đi trong cung điện vậy.
Giang Vũ Phi mang theo lòng thành kính, nghiêm túc thưởng thức tất cả nơi đây.
Cô tưởng tượng, nếu sau khi kết hôn cùng anh sống ở đây, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng dẫn cô về phòng ngủ, đứng dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, anh ôm eo cô, dịu dàng nói: “Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ sống ở đây, đây chính là nhà của chúng ta.”
“Chúng ta cùng ở đây?”
“Phải.” Nếu không thì cô muốn ở với ai.
Giang Vũ Phi nhìn sang cái giường lớn king size, đủ cho mấy người ngủ.
Trong phòng ngủ cũng có hai gian phòng để quần áo, phong cách hoàn toàn khác nhau, một của nam, một của nữ.
Gối trên giường cũng có hai cái.
Ở đây rõ ràng là dành cho hai người ở.
Lẽ nào bây giờ anh đã muốn sống cùng với cô sao?
“Anh và em đều sống ở đây?” Giang Vũ Phi bất an hỏi.
“Ừ.” Nguyễn Thiên Lăng cười gật đầu: “Bây giờ chúng ta ở bên nhau, thì nên sống chung với nhau. Vũ Phi, đã lâu rồi anh không ôm em ngủ.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?” Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tối lại, nụ cười tắt ngấm.
Giang Vũ Phi mím môi, lấy dũng khí nói ra: “Nhưng mà có phải là nhanh quá không?”
Vừa xác định mối quan hệ đã sống chung, điều này là quá sức tưởng tượng của cô.
“Không nhanh chút nào.” Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu, hôn cô: “Em biết anh đợi bao lâu rồi
không?”
Anh kéo tay cô đặt lên ngực anh, để cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh.
“Anh đợi rất lâu rất lâu rồi, nếu em bắt anh rời xa em, anh sẽ điên mất.”
Giang Vũ Phi mở to mắt, có đến mức như vậy không?
“Thật đấy.” Nguyễn Thiên Lăng bỗng bế cô lên, đi về phía chiếc giường lớn, sau đó đặt cô lên giường, anh chống người ở phía trên cô.
“Em đã quên những chuyện quá khứ, nhưng anh không quên. Vũ Phi, em biết anh muốn ở bên em đến nhường nào không?’
Giang Vũ Phi nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.
Nguyễn Thiên Lăng nắm tay cô, để lại trên mu bàn tay cô một nụ hôn: “Anh hy vọng được ở bên em mỗi phút giây, càng muốn ôm em vào lòng anh, mãi mãi không buông em ra.”
“Nguyễn Thiên Lăng, sao đột nhiên anh lại sến sẩm như vậy.” Giang Vũ Phi không nhịn được cười.
Trước tối nay, anh còn rất đứng đắn.
Nhưng từ lúc họ xác định mối quan hệ, cả người anh liền thay đổi.
Trở nên rất sến sẩm, rất thiếu đứng đắn.
Còn cứ bám dính lấy người ta.
Giang Vũ Phi bây giờ là một Giang Vũ Phi chưa từng trải qua yêu đương, cô cho rằng hai người yêu nhau là nắm tay nhau, thi thoảng ôm một cái.
Việc hôn liên tiếp thì cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng vừa xác định mối quan hệ yêu đương với anh, anh không những ôm cô, hôn cô đắm đuối, bây giờ còn muốn sống cùng cô.
Gần đây thịnh hành một từ gọi là thiểm hôn (1).
Cô cảm giác họ chính là yêu đương nhanh như chớp, trong thời gian rất ngắn đã trải qua hết tất cả.
***
(1) Thiểm hôn: kết hôn chóng vánh, nhanh như chớp